Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế ( Dịch Full )

Chương 489 - Chương 489. Tới Cửa Phỏng

Chương 489. Tới cửa phỏng Chương 489. Tới cửa phỏng

Lưu Hân cảm thấy ủy khuất không được, đang không biết làm sao, đột nhiên nhìn thấy Cố Ninh đang nhìn qua bên này, còn gật gật đầu giống như cổ vũ cô, cô lập tức cảm giác tràn ngập dũng khí, nhấp miệng nói với người phụ nữ kia: "Đây là quy định của chúng tôi, nếu cô không muốn tuân thủ thì có thể mang theo con của cô rời đi."

Người phụ nữ kia thấy Lưu Hân kiên cường như vậy, nhìn lại nam nhân ở cổng lớn ghìm súng như hổ rình mồi liếc về bên này, ngữ khí liền không khỏi mềm xuống: "Ai A, tôi còn không phải là hỏi một chút thôi sao. Bảo Bảo, con ngoan, chính mình cùng cô đi vào uống cháo đi!"

Lưu Hân dắt hai đứa trẻ tầm 4, 5 tuổi đi vào bên trong, không nhịn được nhìn lại chỗ Cố Ninh vừa đứng, lại không nghĩ rằng nơi đó đã không còn ai, không khỏi có chút mất mát.

"Cảm ơn, cảm ơn!" Những người già tới uống cháo không ngừng nói lời cảm ơn.

Mẹ Cố cười ha hả nói: "Không có việc gì! Mọi người uống xong không đủ no lại đến múc thêm, quản no! Bên kia có bàn ghế, mọi người đều ngồi vào bên kia ăn đi."

Những người này vốn là ôm tâm thái thử vận may, hơn nữa còn có xe đón đưa, liền đều tới thử xem, không nghĩ tới loại thời điểm này lại có thể còn có người chịu làm việc thiện!

Mẹ Cố thấy bọn họ ăn ngấu nghiến, đặc biệt là một ít đứa nhỏ, giống như là đói bụng đã lâu, cũng bất chấp nóng, bưng chén liền rót vào trong miệng, lại vội không ngừng phun trở lại trong chén, mẹ Cố vội vàng đi qua nói: "Mọi người uống chậm một chút, đừng để bị bỏng! Đừng uống quá căng sẽ hỏng dạ dày, về sau giữa trưa mỗi ngày đều sẽ phát cháo ở chỗ này. Mọi người có thể tới ăn mỗi ngày."

"Bác! Ngày mai chúng cháu còn có thể tới nơi này ăn cháo sao?" Một đứa trẻ nam mười hai, mười ba tuổi, vẻ mặt cơ linh hỏi.

"Đương nhiên có thể nha!" Mẹ Cố nói: "Chỉ cần cẩn thận đừng nửa đường bị tang thi bắt đi là được."

"Cháu không sợ tang thi! Cháu có thể giết chết nó!" Cậu bé nghiêm trang nói.

Mẹ Cố cười ha hả rời đi.

Cậu bé một bên uống cháo, một bên loạn chuyển tròng mắt khắp nơi, thấy không có ai nhìn qua nơi này, lén lút từ trong túi móc ra một cái bao nilon màu đỏ, sau đó chậm rãi dịch cháo đến phía dưới bàn, hai con mắt nhìn chằm chằm mẹ Cố bên kia, cái tay phía dưới bàn bưng chén đổ vào trong túi——

"Em đang làm gì?" Một đạo âm thanh đột nhiên vang lên ở trên đỉnh đầu hắn.

Cậu bé vốn dĩ đang khẩn trương cực độ, một tiếng kêu làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên, tay run rẩy, túi và chén đều rơi xuống trên mặt đất.

Cậu bé sợ hãi quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang đứng ở sau lưng hắn, mặt vô biểu tình nhìn hắn, vừa thấy là một người phụ nữ, cậu bé ban đầu còn khẩn trương tức khắc liền không có, đổi thành khuôn mặt đáng thương, một đôi mắt đen nhánh tội nghiệp nhìn cô gái tóc vàng, nói: "Em tưởng trộm mang về cho em gái ăn, em gái em chân bị thương, không đi được, chúng em đã hai ngày không được ăn gì......"

Hắn duỗi tay thật cẩn thận nhéo góc áo cô, cầu xin: "Chị, cầu xin chị đừng nói cho người khác được không? Em lần sau cũng không dám nữa." Con ngươi hắn rất đen, tóc hơi xoăn, tuy rằng toàn thân đều xám xịt, móng tay tất cả đều là bùn đen, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng đáng yêu, hơn nữa biểu tình đáng thương trên mặt thậm chí còn khiến người trìu mến, dù là người ý chí sắt đá, nhìn thấy một cậu bé đáng thương như vậy cũng không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.

"Cô gái, đứa nhỏ không hiểu chuyện, lần này thôi bỏ đi!" Ông lão ở đối diện cũng giúp đỡ cầu tình.

Trên mặt Cố Ninh lại không có xuất hiện biểu tình đồng tình nào, vừa lúc nhìn thấy La Long từ bên cạnh đi ngang qua: "La Long, lại đây."

Cậu bé thấy cô gọi nam nhân qua, lập tức sợ tới mức đi xuống ghế, chuẩn bị chạy, Cố Ninh duỗi tay ra nhéo sau cổ hắn, không để ý tới cậu bé giãy giụa, nói với La Long: "Cậu coi chừng đứa nhỏ này, thời điểm đưa bọn họ trở về thuận tiện đi cùng cậu ta trở về nhìn xem, xem cậu ta có phải còn có một cô em gái chân bị thương hay không."

La Long nghiêm túc đánh giá cậu bé một cái, nhớ kỹ diện mạo hắn, sau đó nói: "Không thành vấn đề."

Trên tay Cố Ninh dùng lực một chút, xách cậu bé tới trên ghế ngồi, sau đó liền tránh ra.

Cậu bé vẫn luôn nhìn chăm chú vào Cố Ninh, trên mặt có chút mờ mịt khó hiểu.

Rất nhanh, nhóm người thứ hai, nhóm người thứ ba, nhóm người thứ tư liền theo thứ tự tới, Cố Ninh vẫn luôn đứng ở địa phương cách cổng lớn không xa quan sát.

Điều khiến cô cảm thấy thất vọng chính là, tổng cộng không sai biệt lắm có hai ba trăm người, nhưng trong đó tỉ lệ phụ nữ vô cùng nhỏ, không sai biệt lắm chỉ có 10-20 người tham gia khảo hạch.

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 4
Vanvuqwert
Reader
3 Tháng Trước
Ko thấy ai hết
Trả lời
| 0