Lý Dũng vừa thấy anh Ba bọn họ tức khắc liền luống cuống, loảng xoảng một chút liền quỳ gối trên mặt đất, hô lên với anh Ba: "Anh Ba, anh Ba! Em sai rồi! Em chính là vừa mới uống rượu nên choáng váng! Uống say liền nói hươu nói vượn, không quản được cái miệng rách này, em thật không phải có tâm!" Lý Dũng một bên nói một bên tát chính mình, hắn ra tay cũng tàn nhẫn, một chút so với một chút tàn nhẫn hơn, hai bên mặt vừa sưng vừa đỏ.
Vợ Lý Dũng cũng từ trong đám người đi tới, trong tay cô dắt theo một bé trai đại khái tầm năm, sáu tuổi, cô liếc mắt nhìn Lý Dũng một cái, sau đó liền không có nhìn cái thứ hai, đầu tiên là bình tĩnh xin lỗi đội trưởng đội tám, lại xin lỗi anh Ba bọn họ.
Cố Ninh nhận ra cô, thời điểm cô đi phòng bếp tìm mẹ Cố đã từng gặp qua vài lần, khi gặp tổng hội sẽ cười với Cố Ninh một cái. Mẹ Cố khi kể chuyện phòng bếp cũng đã từng khen cô vài lần, nói là làm việc thực sạch sẽ lưu loát, người cũng hiểu chuyện, chỉ là gả cho một nam nhân không tốt. Xem ra chính là tên Lý Dũng này.
"Mẹ, chúng ta phải rời khỏi nơi này sao?" Cậu bé nắm tay cô sợ hãi sắp khóc ra: "Mẹ, con không muốn phải rời khỏi nơi này......"
"Đúng vậy! Cầu xin các người, tôi còn phải nuôi vợ và con! Nếu các người đuổi chúng tôi đi, Chúng tôi cũng chỉ có một con đường chết! Cầu xin các người nể tình đứa trẻ bỏ qua cho tôi lần này, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau!" Hắn một phen túm lấy đứa trẻ bên cạnh vợ, ấn đầu thằng bé xuống: "Mau! Quỳ xuống cho bọn họ, cầu xin bọn họ đừng đuổi ba đi!"
Cậu bé lại cực kỳ sợ hãi, một bên giãy giụa, một bên hướng về phía mẹ kêu to: "Mẹ ơi! Mẹ ơi"
Thấy con trai không nghe chính mình, Lý Dũng thẹn quá hóa giận, tức khắc phát cuồng, tát một cái lên đầu thằng bé, mắng: "Thằng nhãi vô dụng!"
Người phụ nữ tức khắc nóng nảy, chạy đến: "Anh buông con ra!"
Lý Dũng còn muốn đánh cả vợ, lại bị người đàn ông trước đó túm cổ áo hắn gạt cho một cái ngã ra mặt đất, mắng: "Khốn nạn! Vợ con mà mày cũng động thủ!"
Cậu bé hiển nhiên đã bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, chui vào trong lòng mẹ khóc ô ô.
Có bác gái cùng làm việc với người phụ nữ ở trong phòng bếp, tức giận bất bình nói: "Ai nha! Văn Quyên, cô nhìn xem người đàn ông này của cô, ngày thường đã hay đánh phụ nữ và trẻ con! Tới hiện tại còn gây chuyện thị phi, liên lụy cô và đứa trẻ, chẳng lẽ cô còn muốn mang Tân Tân cùng hắn đi ra bên ngoài chịu khổ sao? Đứa trẻ ở chỗ này có bạn, còn được đi học, cô ở chỗ này cũng có công tác, cô không vì đứa trẻ mà ngẫm lại sao?"
Mã Văn Quyên cả người chấn động, nhìn Lý Dũng nằm trên mặt đất, lại nhìn đứa con trai khuôn mặt nhỏ trắng bệch súc ở trong lòng chính mình, có chút do dự.
"Tân Tân, cháu nói cho bác nghe, cháu muốn cùng ba cháu đi ra bên ngoài sống, hay là muốn cùng mẹ lưu lại nơi này sống chung với mọi người?" Người phụ nữ trung niên kia ngồi xổm xuống hỏi.
Cậu bé tên Tân Tân không chút do dự nói: "Cháu muốn ở bên mọi người!"
"Ba mẹ, chúng ta trở về đi. Anh Ba bọn họ sẽ xử lý tốt việc này." Cố Ninh không có hứng thú xem tiếp, ôm cánh tay ba Cố rời đi. Ba Cố hiện tại đã không còn cần dùng nạng, mà là lắp một chiếc chân kim loại, đây là chân giả phát minh mới nhất, Quý Cửu Trạch trả nhiều tiền mua về, cảm ứng vô cùng nhanh nhạy, ngoại trừ đi lên xuống cầu thang có chút vấn đề, đi bộ hằng ngày hoàn toàn có thể nói giống như người bình thường.
Hôm nay là tất niên 30, Cố Ninh thật sự là không nghĩ bởi vì những việc này ảnh hưởng đến tâm tình.
Chờ sau khi những người khác đều đã nghỉ ngơi, bọn họ tụ lại phòng học mở họp, anh Ba thông báo kết quả xử lý Lý Dũng một chút.
Lý Dũng bị đuổi ra khỏi điểm an trí, mà vợ và con trai hắn đều ở lại điểm an trí. Cố Ninh cũng có chút nhẹ nhàng thở ra, cô vừa rồi thật sự có chút lo lắng người phụ nữ kia sẽ đi theo Lý Dũng.
Phụ nữ ở điểm an trí cũng có hơn bốn trăm người, ngoại trừ một số người độ tuổi không thích hợp, chỉ có gần hai trăm người tham gia huấn luyện. Gần một nửa người lựa chọn tìm một công việc khác ở điểm an trí, mà không phải mỗi ngày đội mưa đội gió cùng tham gia huấn luyện với các nam nhân ở trên sân.
Dù vậy, trong gần hai trăm người lựa chọn tham gia huấn luyện, cũng có người không tiếp tục kiên trì nổi tự nguyện rời khỏi, có người không vượt qua được yêu cầu cũng buộc phải rời khỏi. Cuối cùng chỉ còn lại có một trăm người, mà một trăm người này lại là người chân chính có ý chí kiên cường. Các cô luyện tập so với nam nhân càng khắc khổ hơn.
Cộng thêm Cố Ninh thỉnh thoảng sẽ phụ đạo dạy các cô cách đấu gần người, nên về kỹ năng các cô hơn hẳn các nam nhân.