Hoàng Mộng Dao vội vàng chạy tới, một đao từ trên đỉnh đầu tang thi cắm xuống, sau đó bẻ tay con tang thi đang tóm chân Lưu Hân ra. Lưu Hân nhìn con tang thi bị chôn nửa người trong tuyết, bị dọa đến không nhẹ. Hoàng Mộng Dao vỗ vai cô, nói: "Không có việc gì, đứng lên đi."
"Không có việc gì chứ?" Chung Húc nghe tiếng chạy tới hỏi.
Lưu Hân lắc lắc đầu.
Hoàng Mộng Dao nói: "Không có việc gì. Tiếp tục đi thôi." Sau đó đỡ Lưu Hân từ trên mặt đất dậy, tiếp tục đi đến phía trước.
Lưu Hân vội vàng đi theo, dưới chân lại càng thêm chú ý.
Trên đường cũng không có bao nhiêu tang thi, bọn họ rất nhanh liền đến sân vận động và phụ cận ký túc xá học sinh, số lượng tang thi trên đường đột nhiên tăng vọt.
Vì không đưa tới nhiều tang thi hơn, bọn họ không hề chủ động công kích, mà là ẩn nấp hành tung của chính mình, tận lực đi đến địa phương khô ráo giảm bớt động tĩnh.
"Trong sân vận động có rất nhiều tang thi." Hướng Hứa vòng khu vực sân vận động trên bản đồ, khuôn mặt nhỏ căng thẳng: "Mấy địa phương này đặc biệt nhiều tang thi."
Cố Ninh từ sau xe ló đầu ra, thấy cổng lớn sân vận động cách bên này mấy chục mét có mấy chục con tang thi du đãng, bởi vì không có mục tiêu, chúng nó chỉ đảo quanh tại chỗ, tuyết đọng bị chúng nó dẫm cho kêu lên răng rắc.
Tinh thần lực của Hướng Hứa còn không đủ để từ chỗ này có thể kéo dài đến khu giáo viên mới xây bên kia, cần phải kéo gần khoảng cách với khu giáo viên. Nhưng nếu đi qua cổng lớn, rất khó không kinh động tang thi, động tĩnh lớn thì sẽ kinh động sóng tang thi, mà tang thi nhiều lên, nói không chừng sẽ có tang thi biến dị pha trong đó. Nghĩ đến những lần va chạm với tang thi biến dị đều không mấy vui vẻ, Cố Ninh cảm thấy tốt nhất vẫn không nên kinh động đến chúng nó thì tốt hơn.
"Chúng ta đi từ bên này." Cố Ninh hạ giọng nói, chỉ chung cư học sinh bên kia.
Những người khác đều không có ý kiến gì, vì thế thật cẩn thận quay đầu trở về, từ cửa chính đi vào.
Ký túc xá học sinh thoạt nhìn quạnh quẽ, gió lạnh gào thét, từng con tang thi rải rác đi tới đi lui ở trên nền tuyết, dẫm ra từng hàng dấu chân.
Tuyết càng rơi càng lớn, gió quát ở trên mặt có chút đau đớn, hai chân đạp lên trên nền tuyết, giày bị tuyết tẩm ướt sau đó lan vào trong vớ, đeo ở trên chân có chút khó chịu, nhưng lúc này không thể chú ý này đó.
"Từ từ." Cố Ninh bỗng nhiên kêu ngừng lại.
"Làm sao vậy?" Mọi người tức khắc đều ngừng lại.
Lúc này bọn họ đã đi tới bên một cái hồ, chung quanh có một ít ghế đá bàn đá, trên mấy cây liễu bên bờ phủ đầy bông tuyết, bốn phía thực an tĩnh, chỉ có âm thanh bông tuyết rào rạt rơi xuống đất, lăn vào trong hồ, mà Cố Ninh lại gắt gao nhìn chằm chằm mặt hồ sâu không thấy đáy kia, một lát sau vẫn không có chút động tĩnh nào.
Những người khác thấy Cố Ninh gắt gao nhìn chằm chằm mặt hồ, nín thở một lúc lâu, Trương Tiểu Bạch có chút không chịu nổi, đè thấp âm thanh hỏi: "Cố Ninh, làm sao vậy?"
Cố Ninh chậm rãi thả lỏng thân thể căng chặt, sau đó nói: "Không có việc gì, tiếp tục đi thôi." Có lẽ sóng gợn vừa rồi chỉ là một viên đá lăn xuống đi, Cố Ninh nghĩ, thần kinh của chính mình có chút quá mức mẫn cảm.
Bọn họ đi qua bên hồ, để lại một chuỗi dấu chân.
Mà ở dưới đáy nước, từng khối thi thể đứng thẳng, hai mắt trừng to ngửa đầu nhìn mặt nước, biểu tình trên mặt thập phần vặn vẹo dữ tợn, phảng phất còn có thể nhìn thấy tuyệt vọng sợ hãi trong mắt bọn họ, nhưng mà huyết nhục trên người bọn họ lại như là đã bị hút khô, chỉ còn lại một túi da bọc xương, trên đùi bọn họ quấn đầy cỏ, gắt gao giữ bọn họ ở dưới đáy nước, cỏ nước xanh sẫm vũ động, tựa như vật còn sống......
.......
Sân vận động, ký túc xá học sinh, khu giáo viên đều điều tra một lần, sau đó bọn họ lại lái xe dạo qua một vòng ở khu vực xung quanh, phát hiện tang thi đều tập trung ở trong ba khu vực kia, mà tang thi bên ngoài đều thực phân tán, số lượng cũng không nhiều lắm.
Trở lại trên xe ấm áp, tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.
Ít nhiều cũng nhờ có dị năng giả tinh thần lực Hướng Hứa, nếu không sẽ phải hao phí rất nhiều công phu. Cũng không có khả năng thuận lợi mà lui như vậy.
Thời điểm trở về bọn họ trước rẽ qua căn cứ số 1 một chuyến.
"Cố Ninh, chúc mừng năm mới!" Trang Thần gần đây hiển nhiên tâm tình không tồi, khí sắc cũng thực tốt, Cố Ninh gần như mỗi cuối tuần đều sẽ sai người lại đây đưa thịt, tùy cô và Dịch Thiếu Khanh phân phối.
Vì không để cho người khác chú mục, Trang Thần cũng đã có hơn một tháng không đi đến điểm an trí, hoàn toàn không biết điểm an trí hiện tại đã phát triển trở thành bộ dáng gì.