Sau đó người mới xông lên bổ thượng. Viên đạn bắn xong, liền dùng vũ khí lạnh, các loại lưỡi lê, khảm đao, chủy thủ, rìu.
Dị năng giả đã không biết bổ sung tinh hạch mấy lần, căn bản là không có cho bọn họ thời gian khôi phục dị năng tự nhiên, chỉ có thể không ngừng nhét tinh hạch bổ sung vào miệng. Nếu thật sự không khiêng được, ngồi nghỉ ngơi ngay tại chỗ vài phút, lại đứng lên tiếp tục công kích.
Trên mặt đất đã gia tăng tới bốn đoàn. Đồng thời đoàn thứ nhất lên sân khấu được triệu hồi trở lại căn cứ bổ sung đạn dược cùng nghỉ ngơi, đây là thực lực sở hữu của bọn họ.
Tang thi chết ở dưới đao của chính mình có bao nhiêu con? Không có một ngàn cũng có 800 đi. Cố Ninh nghĩ, cộng thêm công kích bằng dị năng, không sai biệt lắm đã qua hai ngàn.
Mặc dù là cường hãn như Cố Ninh, chỉ cần thoáng dừng lại, liền có thể cảm giác được tay bắt đầu hơi hơi run rẩy, thời điểm đao chém vào đầu tang thi không hề là không trở ngại như vậy, mà đã mang theo một tia trì trệ, cũng không phải đầu tang thi biến cứng hơn, mà là tay cô bắt đầu không có lực. Cô lui ra phía sau hai bước, thoáng thở hổn hển, bàn tay nắm lấy đao bắt đầu hơi hơi phát run, cô ngẩng đầu nhìn ra xa bốn phía, bọn họ đã quét sạch một tảng đất trống lớn, thi thể tang thi chồng chất như núi, nhưng liếc mắt một cái nhìn lại, tang thi thoạt nhìn lại không có bớt đi bao nhiêu. Mà ngoại trừ đoàn thứ tư, thứ năm vừa mới gia nhập còn đang ở thời kỳ cường thịnh, những người khác đều đã bắt đầu cảm thấy cố hết sức, nhưng mà bọn họ hiện tại không thể lui, một khi lui lại, chỗ hổng vừa mới xé mở lập tức liền sẽ bị tang thi một lần nữa bổ thượng, nếu còn muốn mở ra cũng không phải một sự tình nhẹ nhàng.
So với tang thi bình thường, càng khó xử lý chính là tang thi tiến hóa ẩn nấp trong tang thi thường, chúng nó thình lình liền sẽ từ trong đàn tang thi chui ra đột nhiên không kịp phòng ngừa tấn công các binh lính! Còn có tang thi thú thấp bé, thú biến dị, chúng nó tránh ở bên chân tang thi, mọi người rất khó phòng ngự. Theo thời gian trôi qua, ngay cả trong dị năng giả cũng bắt đầu xuất hiện thương vong.
"A!" Cục Đá phát ra một tiếng kêu đau, đồng thời phản ứng cực nhanh dẫm đuôi một con tang thi chuột, một cái chân khác dùng sức dẫm xuống, liền dẫm bẹp con tang thi chuột kia.
"Cục Đá! Anh không sao chứ?!" Phương Pháp rút thanh đao từ trong đầu tang thi ra, vội vàng hỏi Cục Đá.
Cục Đá nhìn thoáng qua tang thi phía trước không ngừng vọt tới, cười ngây ngô với Phương Pháp: "Không có việc gì! Chỉ là bị con chuột làm cho hoảng sợ! Đã bị tôi dẫm chết."
"Vậy là tốt rồi, anh cẩn thận một chút." Phương Pháp nhẹ nhàng thở ra.
Cục Đá Vuông Pháp xoay người sang chỗ khác, nhấc quần lên nhìn thoáng qua, địa phương bị chuột cắn có hai dấu răng, hiện tại thuốc giải độc của căn cứ không thể giải được virus tang thi thú, dù cho trở lại căn cứ cũng có khả năng chính là chờ chết, còn không bằng lưu lại nơi này, cho dù chết, cũng là chết ở trên chiến trường, chết ở bên người các chiến hữu.
Vừa mới chuẩn bị tiếp tục vọt tới phía trước, lại bị người một phen túm chặt, người tới trực tiếp kéo lấy ống quần hắn kéo lên trên, liền lộ ra hai vết răng chuột cắn. Cục Đá nghẹn họng nhìn trân trối: "Cố, Cố Ninh, cô....."
Cố Ninh lạnh lùng trừng hắn, lại cuối cùng chỉ là vẫy tay gọi nhân viên y tế tùy thời chờ ở bên kia lại đây: "Nâng anh ấy trở lại căn cứ đi! Nói với Cao Duyệt, nếu thuốc giải độc số 2 còn chưa có chế ra, liền chặt chân anh ấy, giữ được mệnh đã!"
Cục Đá kiên trì nói: "Cố Ninh! Tôi phải ở lại chỗ này giết tang thi!"
"Chờ anh khỏe lại, có bó lớn tang thi cho anh giết!" Sắc mặt Cố Ninh bởi vì tức giận có vẻ cực kỳ đáng sợ, Cố Ninh quay đầu quát với mấy nhân viên y tế đứng ở nơi đó: "Các cô còn thất thần làm gì! Còn không nâng anh ấy trở về đi!"