Cần phải chạy trở về trước bọn họ, nếu không sẽ bị chặn ở bên ngoài căn cứ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mắt thấy tường vây căn cứ ở ngay phía trước, ngay khi Phương Pháp nôn nóng vạn phần, Hướng Hứa bỗng nhiên mở mắt ra: "Xong!"
Phương Pháp không có chút nào do dự, lập tức thúc giục dị năng chạy như điên về phương hướng căn cứ.
......
Khi nhìn thấy hình ảnh trong máy theo dõi xuất hiện một mảnh bông tuyết, Cố Ninh bọn họ liền biết, người căn cứ số 2 tới.
"Hướng Hứa đã trở lại chưa?" Cố Ninh hỏi Trương Tiểu Bạch vừa mới từ bên ngoài đi vào tới.
"Chưa thấy!" Trương Tiểu Bạch nói.
Trong lòng Cố Ninh trầm xuống, sau đó nói: "Đi, đi bên ngoài."
Vừa mới đi ra ngoài cửa, một trận gió mạnh ập vào trước mặt, thổi bay mái tóc của cô, nhíu lại mắt Phương Pháp liền cõng Hướng Hứa xuất hiện ở trước mặt.
Phương Pháp toét miệng, cười: "Anh mang Hướng Hứa bình an về cho em."
Hướng Hứa từ phía sau lưng Phương Pháp nhô đầu ra, lộ ra một nụ cười xán lạn với Cố Ninh.
Trái tim vẫn luôn treo ở cổ họng của Cố Ninh cuối cùng cũng về lại chỗ, sau khi nhẹ nhàng thở ra liền duỗi tay sờ sờ đầu Hướng Hứa, mỉm cười nói: "Làm rất giỏi."
Hướng Hứa cười đến càng xán lạn.
.......
Căn cứ Lục Châu thoạt nhìn im ắng, không có tiếng vang.
Cổng lớn còn lục tục có người từ bên trong ra tới, đột nhiên vừa thấy đoàn xe bên này, tất cả đều sợ tới mức chạy vào trong căn cứ.
Bốn chiếc xe tăng đi trước, mặt sau theo sát mười mấy chiếc xe việt dã, lại quay đầu là hơn một trăm chiếc xe quân dụng.
Tổng cộng hơn 8000 người.
Xe dừng lại, cửa xe vừa mở ra, binh lính toàn bộ võ trang còn có dị năng giả từ trên xe nối đuôi nhau đi xuống, 8000 người đứng ở kia, khí thế thập phần kinh người.
Cốc Vân Chí cuối cùng mới từ đằng trước xe việt dã đi xuống.
Căn cứ Lục Châu đã gần ngay trước mắt, trên tường vây cao ngất một người cũng không nhìn thấy, người vừa nãy còn tụ tập ở cửa hiện tại tất cả đều tiến vào trong căn cứ, cửa lớn đóng chặt, phóng mắt ra nhìn lại, toàn bộ căn cứ Lục Châu không nhìn thấy một người, hoàn toàn an tĩnh không giống như là một căn cứ mấy chục vạn người sinh hoạt, một mảnh tĩnh mịch.
Ở trong mắt những người căn cứ số 2, toàn bộ căn cứ Lục Châu đều như là bao phủ ở dưới một mảnh u ám, yên tĩnh, tràn ngập tuyệt vọng.
Đây là lần đầu tiên Cốc Vân Chí nhìn thấy căn cứ Lục Châu mà hắn đã nghe nói qua rất nhiều lần. Không thể không nói, có thể ở phía dưới mí mắt của ba căn cứ thủ đô vô thanh vô tức thành lập một căn cứ lớn quy mô hoàn toàn không thua với căn cứ thủ đô, là một sự tình vô cùng ghê gớm. Càng không cần phải nói nơi này lại có thể còn có hệ thống xã hội, hệ thống chữa bệnh và trường học vô cùng hoàn chỉnh, đây là điều ngay cả căn cứ thủ đô cũng còn chưa có hoàn thiện được, căn cứ Lục Châu này lại làm được. Đây là yêu cầu số lượng vật tư vô cùng khổng lồ làm chống đỡ, hơn nữa cũng yêu cầu người lãnh đạo có quyết đoán vô cùng lớn mới có thể hoàn thành.
Hắn thật ra cũng có chút tò mò người thành lập căn cứ Lục Châu này rốt cuộc là dạng nhân vật gì? Chỉ tiếc, được đến tin tức là trưởng căn cứ kia đã chết vào năm ngày trước khi tang thi vây thành.
"Thủ trưởng?" Nam nhân mặc quân trang đi đến bên người Cốc Vân Chí xin chỉ thị của hắn.
Cốc Vân Chí nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu một cái, nam nhân mặc quân trang lập tức đứng thẳng thân mình chào kính lễ, sau đó xoay người đi đến một bên, giơ tay phải lên cao, nháy mắt bỗng nhiên chặt xuống, quát: "Khai hỏa!"
......
An tĩnh......
Bốn chiếc xe tăng ban đầu hẳn là bắn ra đạn pháo lại không có một tia động tĩnh.
Lại đợi thêm vài giây, nam nhân mặc quân trang nhíu mày, cầm lấy bộ đàm quát: "Pháo binh đang làm cái quái gì vậy ?! Xạ kích!"