"Dẫn nó tới căn cứ Lục Châu đi." Cốc Vân Chí đã chạy mồ hôi đầy đầu, trong ánh mắt lại vẫn lập loè sát ý lạnh băng.
Hai người ăn nhịp với nhau, vội vàng chạy tới căn cứ Lục Châu.
Cố Ninh ở trên vai gấu đen lại là vui vẻ, hai người kia đều không cần cô cố sức đuổi, chính mình liền chạy tới căn cứ Lục Châu, cô đương nhiên biết hai người này có ý tưởng gì, chỉ là sợ rằng sự tình sẽ không như bọn họ mong muốn.
Khi Tiêu Chiến và Cốc Vân Chí liều sống liều chết chạy đến cửa lớn căn cứ Lục Châu, lại ở thời điểm nhìn thấy Cố Ninh từ trên đầu con gấu đen đứng lên liền hoàn toàn hỏng mất.
Tuy rằng không dám tin tưởng, nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, con gấu đen lại có thể ở dưới sự khống chế của Cố Ninh!
Nhìn con gấu đen này và Cố Ninh, Cốc Vân Chí, Tiêu Chiến không khó suy đoán, mấy ngày trước, khi tang thi vây thành, mấy chục vạn tang thi rốt cuộc sao lại bị diệt nhanh như vậy, nội tâm bọn họ là tuyệt vọng đến muốn hỏng mất.
Người của bọn họ đã ở sau khi Cốc Vân Chí chạy trốn có thể chạy đi theo liền chạy theo, dư lại liền đều vô cùng thức thời đầu hàng.
Lúc này bất luận phản kháng gì cũng không có ý nghĩa.
Tiêu Chiến đương trường bị xử tử. Mà Cốc Vân Chí, vẫn luôn bị áp đến nghĩa địa liệt sĩ. Sau khi đạo trưởng Giả nói toàn bộ sự tình phát sinh ngày đó xong liền thân thủ giết chết Cốc Vân Chí.
Về phần tù binh, ngoại trừ người tham dự kế hoạch tang thi vây thành lần trước, những người khác tất cả đều đuổi ra khỏi căn cứ, tùy ý bọn họ đi chỗ nào thì đi. Có mấy người tỏ vẻ nguyện ý lưu lại, nhưng bị vô tình cự tuyệt, hơn nữa còn viết tên bọn họ lên sổ đen căn cứ Lục Châu, về sau không chuẩn đặt chân vào căn cứ Lục Châu một bước.
Chờ Trang Thần và Quý Tảo Đường bọn họ đuổi tới, hết thảy đều đã trần ai lạc định.
"Cốc Vân Chí đâu?"
"Đã chết." Cố Ninh dừng một chút, săn sóc hỏi: "Hai người có muốn mang thi thể về không?"
Trang Thần một trận vô ngữ. Vô ngữ là vô ngữ, thi thể Cốc Vân Chí vẫn phải mang về.
Có Hướng Hứa và Cố Ninh khống chế tràng, căn cứ Lục Châu sáng tạo kỳ tích tử vong bằng không, nhưng người bị thương lại lần nữa chật kín bệnh viện.
Ngay cả Cao Duyệt cũng bị kéo từ phòng thí nghiệm ra tới mổ chính.
Cao Duyệt nổi giận, tìm Cố Ninh nói sự tình muốn chuẩn bị mở học viện y.
Cố Ninh tự nhiên đáp ứng, nhưng có một điều kiện, đó chính là Cao Duyệt cần phải định kỳ đi trường học tự mình giảng bài.
Cao Duyệt suy xét một chút, điều kiện này không tính quá mức, hơn nữa Cố Ninh đối với yêu cầu của cô trước nay đều tận lực thỏa mãn, tổng không thể Cố Ninh bảo cô làm một chút việc cô liền ra sức khước từ đi? Cao Duyệt không tính thống khoái nhưng cũng miễn cưỡng đáp ứng.
Cố Ninh liền lập tức nói sự tình cùng anh Ba, anh Ba liền xuống tay chuẩn bị.
Hiện tại bác sĩ trong căn cứ có thể lên bàn giải phẫu tổng cộng cũng chỉ có năm người, hiện tại động một chút chính là thương vong trọng đại, bệnh viện kín người hết chỗ, tài nguyên đích xác khẩn trương.
Anh Bảy Quý và Trang Thần ở hai ngày sau lại lần nữa đến thăm.
Mang đến ý nguyện căn cứ thủ đô muốn chung sống hoà bình cùng căn cứ Lục Châu.
Như cũ là anh Bảy Quý mang theo minh ước tới.
Nhưng nội dung hợp đồng lại hoàn toàn không giống nhau.
Quan viên căn cứ thủ đô đi theo anh Bảy Quý, Trang Thần tới cũng đều thay đổi bộ dáng hùng hổ doạ người trước kia, trở nên khiêm cung cẩn thận lên.
Nghiêm túc mở họp cả ngày, sau khi thay đổi một ít chi tiết minh ước, hội nghị còn tính là kết thúc viên mãn.
Nội dung của minh ước tuy rằng khuôn sáo, có mấy chục điều, nhưng tổng kết lên cũng đơn giản.
Căn cứ Lục Châu và căn cứ thủ đô không tồn tại bất luận quan hệ phụ thuộc gì, tổ chức chính quyền độc lập, hoà bình bình đẳng chung sống, tuần hoàn hoà bình hữu hảo.