Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 3

Tác giả: Kim Bính

Editor: Trà Xanh

Lâm Ôn khẽ nhếch miệng, vẻ mặt vô tội.

Cô cũng bất ngờ, Viên Tuyết đánh úp chiêu này, không hề nói trước với cô.

Lâm Ôn nghi ngờ Viên Tuyết nhất thời nảy lòng tham.

Nhưng cô đứng lại bên ngoài, không gõ cửa cứu người, cũng không giải thích với Chu Lễ rằng cô không biết chuyện này.

Mất vài giây để tiêu hóa, Lâm Ôn bỏ qua câu trêu chọc của Chu Lễ.

Giọng nói của cô dịu dàng và mềm mại, nhưng nội dung được thay đổi có chút thẳng thừng: “Vậy… Chúng ta chờ cơm hộp đi.”

Chu Lễ nhìn cô, khóe miệng khẽ cong một chút.

Anh xoay người bước vào phòng, đặt cái ly đã cạn lên bàn trà rồi ngồi xuống.

Lâm Ôn theo sau, ngồi xuống sô pha đối diện anh, thấy Chu Lễ để di động của anh lên bàn trà.

“9400.”

Lâm Ôn theo dõi động tác của anh, thầm tự hỏi không biết đó có phải là mật mã di động của anh không?

Kết quả, Chu Lễ nói với cô: “Mật mã.”

… Thật sự là vậy.

Làm sao Lâm Ôn có thể mở di động của anh, ngay cả di động của bạn trai mà cô cũng chưa bao giờ chạm vào.

Cô pha trò: “À, thật dễ nhớ.”

Hiếm khi thấy cô “hài hước”, Chu Lễ giật khóe miệng, bật cười.

Đợi một lúc, anh dụ dỗ Lâm Ôn với giọng điệu nhàn nhã: “Thật sự không xem?”

Theo tính cách của Lâm Ôn, thông thường những lời kế tiếp của cô tương tự như “Đừng đùa nữa”, nhưng lần này cô im lặng một hai giây rồi nói: “Vậy đợi Viên Tuyết ra.”

Chu Lễ hơi nhướng mày, nhìn cô đầy thích thú.

“Được.” Anh không lấy điện thoại lại, cứ để chiếc máy màu đen nằm trên bàn đá cẩm thạch màu trắng.

Trong cửa hàng, hiệu quả cách âm của căn phòng là bình thường, bên ngoài có thể nghe được nếu giọng của người chơi quá lớn.

Cửa phòng hiện đại đang mở, giọng nói lảnh lót của Viên Tuyết gần như xuyên qua vách không bị cản trở, màng nhĩ của Lâm Ôn và Chu Lễ đều chấn động.

Hai người ngồi đối mặt, ánh mắt chạm nhau trong không trung.

Không nói nên lời một hồi, Lâm Ôn đánh vỡ sự yên lặng, tìm cách mở lời: “Sao lão Uông yên lặng vậy?”

Chu Lễ đặt tay sau gáy, ngã ngửa: “Có lẽ đang vội xóa di động.”

Lâm Ôn: “…” Câu này khó trả lời.

Chu Lễ rũ mí mắt nhìn đối diện, lại nở nụ cười, anh thản nhiên nói chuyện tào lao với Lâm Ôn: “Em đến khi nào?”

“Chưa đến 5 giờ rưỡi.” Lâm Ôn nói.

“Tan làm rất sớm.”

Lâm Ôn gật đầu: “Hôm nay không tăng ca.”

“Đến cùng Viên Tuyết?”

“Sao anh biết?”

Chu Lễ nói hai chữ: “Cô ấy rãnh.”

Lâm Ôn mím miệng cười, trong lòng thầm gật đầu. Viên Tuyết và nhóm Chu Lễ đều xuất thân từ khoa tài chính của một trường đại học danh tiếng, nhưng Viên Tuyết học đại học rất cà lơ phất phơ, suýt nữa không lấy được bằng cấp. Sau khi tốt nghiệp, cô chỉ làm việc một thời gian ngắn, mấy năm nay là dân thất nghiệp, lang thang hưởng thụ cuộc sống.

Chu Lễ lại hỏi: “Tới không chơi chút gì à?”

“Không” Lâm Ôn nói, “Hôm nay không phải cuối tuần, khách hàng cũng không…”

Còn có một chữ “nhiều” chưa nói xong, sát vách lại vang lên một giọng nói cao vút xinh đẹp, Lâm Ôn mắc kẹt.

Chu Lễ đứng dậy cầm điều khiển ở bên cạnh, có ý nói tiếp: “May mắn hôm nay khách hàng không nhiều lắm.”

Lâm Ôn duỗi ngón tay gãi mặt.

Vừa nhắc tới khách, nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng chuông gió đón khách, Lâm Ôn quay đầu nhìn ra, vài người trẻ tuổi đi vào cửa hàng.

“Khách hàng.” Lâm Ôn nói với Chu Lễ.

Lập tức đứng dậy, cô đi đến sát vách gõ cửa phòng, nói với bên trong: “Có khách tới.”

Viên Tuyết trả lời cách cánh cửa: “Đợi chút, em đối phó trước đi!”

“Chị để Tiêu Bang ra đi.”

“Cậu ấy ra làm gì? Khách hàng có gì lạ, cậu ấy muốn lạ thì nên thẳng thắn nói sớm, sẽ được khoan hồng!”

Viên Tuyết không chịu thả người, hôm nay trong cửa hàng ít khách, tất cả nhân viên đều bị Tiêu Bang cho đi ăn cơm, không ai đón khách, Lâm Ôn đành phải trở lại phòng hiện đại.

Cô đứng ở cửa, nhìn Chu Lễ và chỉ phía sau mình ra dấu, ý bảo khách hàng vẫn còn đợi trong phòng khách chờ đón tiếp.

Chu Lễ đang chọn chương trình TV để xem, thấy vậy anh bấm điều khiển từ xa hai lần, bảo tùy ý Lâm Ôn.

Chu Lễ mới là ông chủ lớn của cửa hàng này, cô chưa thấy ai thoải mái hơn Chu Lễ.

Lâm Ôn quay đầu lại, khách hàng vẫn kiên nhẫn chờ.

Đều là người xa lạ, Lâm Ôn suy nghĩ lời mở đầu trong lòng, lời thoại lặng lẽ lướt qua miệng, cô căng da đầu bước tới tiếp đón.

Thuận lợi nói xong lời mở đầu, khách hỏi vài kịch bản giết người.

Đây là khu vực tri thức mù mờ của Lâm Ôn, Lâm Ôn không biết làm thế nào kéo dài thời gian.

Cửa hàng khai trương hôm tháng 1. Lúc vừa khai trương, Tiêu Bang gọi mọi người đến thử một vở kịch mới, Lâm Ôn đi theo Nhậm Tái Bân đến.

Kịch bản giết người chơi lần đó là vở kịch bảy người, Tiêu Bang nói rằng anh đã bỏ ra một số tiền lớn để mua vở kịch có một không hai này, anh là người duy nhất trong thành phố có vở kịch này.

Bọn họ cộng lại là sáu người, ngoài ra Chu Lễ dẫn đến một bạn nữ là đủ bảy người.

Kịch bản giết người là nhân vật nhập vai, suy luận cốt truyện để tìm ra kẻ giết người thật sự, các nhân vật có mối quan hệ chặt chẽ lẫn nhau.

Lâm Ôn vừa thấy các mối quan hệ lung tung rối loạn giữa các nhân vật thì đau đầu, cô không có kinh nghiệm, trên mặt cũng không có biểu hiện đến cuối cùng.

Sau đó Viên Tuyết lại kêu cô đến chơi, kêu vài lần đều bị cô từ chối, chỉ có một lần cần giang hồ cấp cứu, cô mới bất đắc dĩ ở với Viên Tuyết suốt đêm.

Với kinh nghiệm chỉ chơi hai lần, đối diện với các khách hàng ngập tràn sự tò mò, cô thật sự bất lực, chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ.

“Chu Lễ”

Chu Lễ gối đầu lên tay xem TV, nghe thấy tên mình, anh bỏ tay xuống, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa.

Lâm Ôn mặc áo liền váy màu nhạt dài đến mắt cá chân, khoác một chiếc áo len mềm mại, tóc dài xõa một nửa trước ngực, đứng đằng xa, giơ cánh tay, hơi cong bốn ngón tay về phía anh, có lẽ sợ ảnh hưởng đến người khác, tiếng thứ hai kêu rất nhẹ: “Chu Lễ”

Chu Lễ nhìn vài giây, bỏ điều khiển xuống, đứng dậy đi tới chỗ cô.

Đến gần, Chu Lễ mới nói: “Hở?”

Lâm Ôn cao 1 mét 65, gót giày vải cao hai ba cm, chiều cao này của nữ giới khá ổn, ở trước mặt Chu Lễ vẫn phải ngửa đầu.

Lâm Ôn nói nhỏ với anh: “Họ đang hỏi “XXX”, “XXXXX”…”

Chu Lễ cơ bản không biết mấy kịch bản này là gì, anh kiên nhẫn nghe Lâm Ôn nói, sau đó bước tới, rút ra một vở kịch trên kệ sách gỗ, không trả lời hoặc giải thích nghi ngờ của khách về câu hỏi  trước đó, anh trực tiếp đề cử thật lôi cuốn, tựa như anh hiểu biết rất nhiều.

Khách hàng bị anh gài bẫy, quyết định chọn vở này, Chu Lễ lại nói: “Các bạn có bốn người, còn thiếu ba người, có bạn bè nào khác đến được không? Nếu không, tôi sẽ giúp các bạn tìm người.”

Khách hàng lập tức lấy di động gọi bạn bè.

Sau đó, Chu Lễ đến gõ cửa phòng mà Viên Tuyết đang thẩm vấn, anh không kêu ai ra, chỉ nói cách cánh cửa: “Tiêu Bang, kêu nhân viên trở lại.”

Chơi kịch bản giết người cần có người chủ trì, nếu không có người chủ trì thì không thể làm điều đó được.

Tiêu Bang ở bên trong trả lời: “Ờ, gọi liền.”

Hành động thuần thục và trôi chảy.

Xong việc, Chu Lễ không quay lại phòng ban đầu, anh đến quầy bar tìm bên trong một hộp bánh cuộn nước cốt dừa, mở ra lấy một cái, cắn một miếng cảm thấy hương vị không tệ, anh quay qua mời Lâm Ôn.

Thật ra Lâm Ôn đã đói bụng, cơm hộp còn chưa tới.

Cô và Chu Lễ cùng ăn bánh cuộn, hỏi anh: “Anh đã chơi nhiều vở kịch hay sao?”

“Không có thời gian,” Chu Lễ mở một lon nước soda rồi nói, “Chơi một lần hôm vừa khai trương, lần đó em cũng tới.”

Hèn chi vừa rồi anh trực tiếp đề cử kịch bản giết người dành cho bảy người.

Lâm Ôn cảm thấy Chu Lễ rất giỏi.

Lâm Ôn mới vừa cầm cái bánh cuộn thứ ba lên cắn một miếng, căn phòng của Viên Tuyết cuối cùng cũng mở cửa.

Viên Tuyết không nghỉ ngơi, cực kỳ chuyên nghiệp đi qua sát vách để thẩm vấn Uông Thần Tiêu.

Tiêu Bang đã được tự do, nhìn Chu Lễ, rồi nhìn Lâm Ôn, cuối cùng nhìn bánh cuộn nước cốt dừa bị ăn hết một nửa trên quầy bar, anh tháo mắt kính, lấy miếng vải lau mắt kính trong túi quần ra lau, đồng thời thở dài một hơi.

Nửa cái bánh cuộn trên tay Lâm Ôn rơi thẳng xuống, mảnh vụn dính vào áo len, cô nhìn chằm chằm Tiêu Bang mà không để ý, Chu Lễ cầm một cái folder trong tầm tay hứng trước người cô, lúc này Lâm Ôn mới phát hiện, vội vàng nhét nửa cái bánh còn lại vào miệng, cúi đầu nhặt những vụn bánh dính vào áo len một cách khó khăn.

Khi cơm hộp đến, cuộc thẩm vấn Uông Thần Tiêu cũng vừa kết thúc, Tiêu Bang ngại ở phòng khách ăn cơm không hay lắm nên đưa mọi người về lại căn phòng hiện đại.

Ánh mắt Lâm Ôn dò hỏi kết quả, sắc mặt Viên Tuyết không tệ nhưng cô lại lắc đầu.

Lâm Ôn cảm thấy sắc mặt của cô không giống như là không thu hoạch được gì, nhưng Viên Tuyết đúng là không thu hoạch được gì.

Thật ra ý tưởng của Viên Tuyết rất đơn giản, bí mật của đàn ông chỉ chia sẻ với đàn ông, Nhậm Tái Bân không có nhiều bạn, chỉ vài người, có ý đồ xấu xa gì thì sẽ nói với bọn họ.

Đáng tiếc cô không tìm thấy gì cả.

Trước khi đến, cô còn vỗ ngực đảm bảo với Lâm Ôn, kết quả bị vả vào mặt.

Nghĩ vậy, Viên Tuyết rất bất mãn, sắc mặt rốt cuộc khó coi, ánh mắt của cô cực kỳ không mấy thiện cảm đối với ba người đàn ông.

Còn một người chưa thẩm vấn, Viên Tuyết nhìn đối phương.

Chu Lễ lo ngồi xuống chờ ăn cơm, không giúp mở túi đựng cơm hộp ra.

Viên Tuyết nhìn chằm chằm di động màu đen ở bên phải bàn trà, cô nhận ra là của Chu Lễ. Tất cả mọi người đều có ốp lưng di động, chỉ có di động của Chu Lễ vĩnh viễn khinh thường sự bảo vệ này.

Lâm Ôn giúp dọn cơm, nhận thấy Viên Tuyết ngo ngoe rục rịch, cô vừa mở nắp hộp vừa nói: “9400.”

Cô không cố ý giảm âm lượng, nhưng hai người khác đang bận rộn mở hộp cơm, cho nên lời của cô chỉ có Viên Tuyết và chủ của chiếc di động nghe thấy.

Viên Tuyết đoán được Lâm Ôn đang nói đến mật mã di động, hiển nhiên cô không tin: “Thật hay giả, sao em biết?”

“Chu Lễ nói.”

“… Cậu ấy nói mà em tin?” Viên Tuyết hỏi.

“Vậy chị thử xem?”

“Em không thử hả?”

“Không.”

“Sao hồi nãy em không tự mình thử?”

“Em không thân với ảnh như chị.” Lâm Ôn đưa cô một đôi đũa.

“Xì,” Viên Tuyết nhận đôi đũa, khinh thường nói, “Em ‘thân’ với Nhậm Tái Bân như vậy, sao không thấy em kiểm tra di động cậu ấy?”

“Quan niệm quyền riêng tư của em tương đối mạnh…”

Viên Tuyết hơi giật gò má: “Này, chị làm vì ai hử?!”

Lâm Ôn chọt đùi Viên Tuyết: “Vậy chị không nhìn thấy hả?”

Sau đoạn đối thoại “9400”, hai người đều cố tình giảm âm lượng, Chu Lễ nhìn khẩu hình của họ, đoán được ý tứ mấy câu đầu, không hiểu mấy câu sau, Lâm Ôn mở miệng quá nhỏ, còn bị Viên Tuyết làm biến dạng.

Anh cảm thấy rất thú vị, coi như đang xem vở kịch khai vị trước khi dùng cơm.

“Hai chị em đang nói chuyện gì?” Uông Thần Tiêu cuối cùng phát hiện họ đang thầm thì.

“Đang nói chuyện này.” Chu Lễ tháo đôi đũa dùng một lần, thuận tay chỉ di động của mình.

Viên Tuyết và Lâm Ôn khép miệng.

Uông Thần Tiêu và Tiêu Bang cùng nhìn chiếc di động màu đen.

Lâm Ôn nhìn Viên Tuyết.

Chu Lễ cũng nhìn Viên Tuyết.

Viên Tuyết trợn mắt, mi tâm nhíu lại, vói tay cầm lấy.

Chu Lễ không có phản ứng. Anh gắp một miếng sashimi cho vào miệng, nhai chầm chậm, nhướng mi liếc nhìn.

Viên Tuyết cầm như vậy một chút, lập tức thả di động màu đen xuống lại, kiêu ngạo nói: “Quên đi, nhìn cậu ấy tự tin như vậy, hẳn là không có gì giấu giếm.”

“…”

Lâm Ôn vẫn chưa hồi phục tinh thần, chỉ vậy thôi à?

Viên Tuyết đột nhiên nghiêm mặt nói với ba người đàn ông: “Kỳ thật tui cũng không muốn nói. Tui biết mấy ông thân với Nhậm Tái Bân, nhưng Lâm Ôn đã quen biết chúng ta hai ba năm, mọi người đều là bạn, mấy ông nói chuyện nghĩa khí là không sai, nhưng không thể hùa nhau bắt nạt người khác phải không, nặng bên này hoặc nhẹ bên kia cũng nên thích hợp, đàn ông phải có bộ dạng của đàn ông! Quên chuyện trước đây đi, nếu sau này Nhậm Tái Bân liên lạc với ai, hy vọng mấy ông có thể nói cho Lâm Ôn biết, nên để hai người tự mình giải quyết chuyện của họ.”

Uông Thần Tiêu là người đầu tiên hưởng ứng: “Được rồi chị cả, đó là điều chắc chắn!”

Tiêu Bang gật đầu.

Chu Lễ không phản ứng.

Cuối cùng cũng có thể ăn cơm, mọi người đều đói meo râu, ăn vài đũa mới tiếp tục nói chuyện phiếm.

Viên Tuyết nhớ tới một chuyện, hỏi Lâm Ôn: “Ngày kết hôn của chị và lão Uông đã định, em tiếp tục làm phụ dâu có được không?”

Viên Tuyết không muốn mặc váy cưới khi bụng đã to, nhưng hôn lễ có quá nhiều việc vụn vặt, cô không muốn lễ nghi quá đơn giản, cho nên ngày cưới dự định là ba tháng sau, đại khái cái bụng hơi khó coi, nhưng ít ra có thể đi lại được.

Người được chọn làm phụ dâu và phụ rể đã được thống nhất lúc đầu, bên phía Uông Thần Tiêu là ba đứa bạn thân của anh, bên phía Viên Tuyết là hai bạn thân thời đại học và Lâm Ôn, bây giờ Nhậm Tái Bân chơi trò mất tích, Viên Tuyết sợ Lâm Ôn sẽ từ chối.

Lâm Ôn nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, chị chọn áo cưới chưa?”

Viên Tuyết yên tâm, tươi cười nói: “Còn chưa, khi nào chọn được sẽ kêu em đến thử áo phụ dâu, có thật nhiều chuyện cần em giúp, em nhớ dành thời gian.”

Lâm Ôn gật đầu.

Viên Tuyết lại kêu Chu Lễ: “Ông có thể bớt chút thời gian không, khi nào chọn trang phục phụ rể thì ông đến thử, còn phải tập luyện trước.”

Chu Lễ vừa ăn vừa nói: “Sẽ cố gắng.”

Viên Tuyết bất mãn, liếc nhìn Uông Thần Tiêu, Uông Thần Tiêu chớp mắt với cô, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Tiêu Bang cầm hộp cơm ghé vào tai Uông Thần Tiêu: “Đến lúc đó mày sắp xếp Lâm Ôn với ai?”

Uông Thần Tiêu nói: “Mày?”

“Đừng.”

Uông Thần Tiêu lẩm bẩm: “Biết đâu lúc đó lão Nhậm đã quay lại.”

“Ừ, nếu như hai người chia tay thì sao?” Tiêu Bang đánh thẳng vào điểm mấu chốt.

Uông Thần Tiêu tưởng tượng đến khả năng cực kỳ lớn này thì lập tức đau đầu, thật sự rất xấu hổ.

Cho nên trước đó anh đã thương lượng với Viên Tuyết, Tiêu Bang và phụ dâu thứ nhất đã được quyết định, hai người bọn họ tương đối quen thuộc.

Để đề phòng, người thay thế Nhậm Tái Bân là bạn trai của phụ dâu thứ hai, cũng là bạn học với bọn họ, như vậy rất thích hợp.

Về phần Lâm Ôn…

Uông Thần Tiêu nhìn Chu Lễ.

Chu Lễ cao 1m87, với gương mặt và chiều cao như vậy nhất định sẽ cướp mất hào quang của chú rể, không cần nghĩ nhiều về điều này.

Lâm Ôn thấp hơn Chu Lễ nhiều, mang giày cao gót đứng bên cạnh anh hẳn là rất đẹp.

“Để hai người bọn họ đi,” Uông Thần Tiêu loạn điểm uyên ương, “Nhìn rất xứng.”
Bình Luận (0)
Comment