Editor: Trà Xanh
Sau khi vở kịch nói kết thúc, hai người bước ra khỏi rạp hát. Trung tâm hội nghị đối diện giống một chiếc thuyền buồm khổng lồ màu xanh dương, rạp hát lớn phía sau tựa như một chiếc cúp vàng lấp lánh, suối phun màu tím nằm giữa hai nơi, trung tâm thành phố sau 9 giờ rưỡi sống động hơn ban ngày.
Lâm Ôn hiếm khi tới đây vào buổi tối, cô kéo Chu Lễ đến cạnh suối phun, nhìn cột nước màu mè lòe loẹt.
Có một cô gái đang chụp hình ở bên cạnh, Chu Lễ hỏi: “Anh chụp vài tấm cho em nhé?”
“Không cần.” Lâm Ôn phủ quyết liền.
Cô không thích chụp hình, có thể là tự nhiên, cũng có thể là liên quan đến kinh nghiệm của cô ở trường trung học cơ sở, cô không thích đóng băng khuôn mặt của mình và để người khác soi mói.
Nhưng Lâm Ôn thích chụp hình phong cảnh, cô lấy di động ra và chạy đi, chụp vài tấm hình suối phun và các tòa nhà xung quanh. Thấy Chu Lễ đang nhìn cô chụp, Lâm Ôn nhận ra và quan tâm hỏi anh: “Em chụp vài tấm cho anh nhé?”
Lời nói hoàn toàn giống với những lời vừa nãy của Chu Lễ.
Chu Lễ là một người đàn ông trưởng thành, đương nhiên không hề có hứng thú với chụp hình, anh chỉ có hứng thú với người chụp hình.
Nhưng bên cạnh suối phun màu tím, ánh mắt Lâm Ôn rạng rỡ lấp lánh như tràn đầy chờ mong, Chu Lễ đành phải nghe theo cô, cho cô một cơ hội làm nhiếp ảnh gia nhiệt tình.
Đây thật sự là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Lâm Ôn lại chạy đi, chỉ huy chỗ đứng cho Chu Lễ. Chu Lễ nghe Lâm Ôn điều động, đứng ở vị trí có ánh sáng tuyệt vời.
Ngoại hình Chu Lễ quá xuất sắc, bỏ ra bộ vest chững chạc đứng đắn, ăn mặc bình thường giản dị giống như một nam người mẫu mới ngoài hai mươi, đặc biệt bởi vì yêu cầu của công việc, anh quen đối mặt với máy quay, cũng quen với chụp hình studio, anh đứng tùy ý, hấp dẫn nhiều ánh mắt xung quanh.
Lâm Ôn nhận thấy một số người chỉ đơn giản là bị ngoại hình của Chu Lễ thu hút, sự kinh ngạc trong ánh mắt và ý đồ muốn bắt chuyện biểu hiện quá rõ ràng.
Có người đang cầm di động, nhìn di động, rồi nhìn Chu Lễ, như đang so sánh cái gì đó, còn thì thầm với người đi cùng.
Lâm Ôn cau mày thấy kỳ lạ.
Chu Lễ càng nhạy cảm hơn Lâm Ôn, đương nhiên cũng để ý.
Anh liếc nhìn người qua đường kỳ quái kia, bình tĩnh đi về phía Lâm Ôn hỏi: “Em chụp xong chưa?”
“Dạ rồi, anh nhìn thử đi.” Lâm Ôn đưa di động của mình cho anh xem, đồng thời nói nhỏ với anh, “Anh có thấy ánh mắt của mấy người kia nhìn anh rất kỳ quái không? Nhận ra anh là người dẫn chương trình phải không?”
Cho dù nhận ra anh là người dẫn chương trình cũng không đến mức lộ ra bộ dạng nhiều chuyện, Chu Lễ thầm nghĩ đến một vấn đề nhưng không biểu hiện trên mặt.
“Gửi hình chụp cho anh đi.” Chu Lễ làm như không nhận ra.
Lâm Ôn gửi mấy tấm hình, Chu Lễ lấy di động trong túi ra mới phát hiện anh có năm cuộc gọi nhỡ hai mươi phút trước.
Nhìn thấy tên ID của người gọi, anh gọi lại ngay lập tức, di động bên kia báo đã tắt máy.
Chu Lễ lật sổ địa chỉ, bấm một số khác, số kia đổ chuông một hồi lâu, cho đến khi tự động cúp máy, không có ai trả lời.
Lâm Ôn thấy anh có chuyện, cô đứng ở bên cạnh không lên tiếng quấy rầy anh.
Cuối cùng Chu Lễ buông di động, nhìn Lâm Ôn, thấy cô hơi ngửa đầu, chăm chú nhìn anh, vẻ mặt dịu dàng quan tâm, Chu Lễ muốn nói nhưng đầu lưỡi vừa xoay lại biến thành: “Đi dạo chút nữa không? Hay là tìm một chỗ để ăn khuya?”
Lâm Ôn hỏi: “Anh đói bụng hở?”
“Không đói, còn em thì sao?”
“Em cũng không đói.” Lâm Ôn nói, “Anh không sao chứ?”
Chu Lễ ngẫm nghĩ rồi nói: “Hẳn là không sao.”
Con người Chu Lễ luôn hành động dứt khoát, giống như khi anh ném phao câu cá, chỉ ném một lần sau khi quan sát, vị trí đã lựa chọn thì không đổi, không giống người khác chọn đi chọn lại.
Anh hiếm khi sử dụng những từ ba phải kiểu như “Hẳn là”, “Đại khái” để trả lời câu hỏi của người khác, trừ phi là qua loa.
Nhưng đối tượng qua loa của anh không phải là cô.
Lâm Ôn nắm ngón tay anh nói: “Chúng ta về đi.”
Chu Lễ trở tay nắm ngón tay cô vào lòng bàn tay, khẽ “Ừm” một tiếng.
Đi về vốn định đi tàu điện ngầm, đi tàu điện ngầm tốn thời gian không khác đi taxi là mấy, xe Chu Lễ lại đậu ở gần lối vào tàu điện ngầm.
Nhưng hiện tại Chu Lễ hình như có chuyện, Lâm Ôn tự quyết định, trực tiếp ngăn một chiếc xe taxi ở ven đường.
Chu Lễ không phản đối, lên xe, anh tiếp tục gọi điện thoại, gọi hai lần cũng không có ai trả lời.
Mặc dù Lâm Ôn muốn hỏi anh gọi điện thoại cho ai, nhưng cô luôn là một người có cảm giác đúng mực mạnh hơn cảm giác tò mò rất nhiều, cô không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của đối phương, chỉ có thể cố gắng làm tăng sự đúng mực để ngăn chặn sự tò mò.
Chu Lễ nhíu mày, trầm ngâm quay di động một lúc, quay qua nhìn thấy bộ dạng “ngoan ngoãn” của Lâm Ôn, anh không khỏi thả lỏng các cơ trên mặt một chút, suy nghĩ hồi lâu, anh nói với Lâm Ôn: “Bà nội anh gọi điện thoại năm lần nhưng anh không nhận được. Bây giờ di động của bà đã tắt máy, không ai trả lời di động của ông nội anh.”
Lâm Ôn sửng sốt, cả buổi tối gọi tới năm cuộc điện thoại, xem ra không phải chuyện nhỏ.
Lâm Ôn lập tức nói: “Vậy anh gọi tiếp đi.”
“Ừ.”
Cho đến khi vào xe mình, lái xe về lại tiểu khu, Chu Lễ cũng không gọi được điện thoại.
Lâm Ôn bước vào nhà, đặt túi xách và túi đồ xuống, lặng lẽ đi vô bếp rửa tay, sau đó rót một ly nước, bẻ viên thuốc, đặt bên cạnh ly nước.
Đi lên gác xép, lấy quần áo cho Chu Lễ, cầm khăn tắm sạch, đặt toàn bộ trong phòng tắm.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Ôn mới nói với Chu Lễ: “Anh uống thuốc trước đã, uống xong rồi đi tắm, đưa di động cho em, em gọi điện thoại giúp anh, gọi được thì đưa cho anh nói chuyện.”
Chu Lễ dừng lại một chút, nhìn cô vài giây, sau đó đưa điện thoại di động cho cô, nghe lời cô, uống thuốc xong, đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Lâm Ôn như một cái máy bấm số điện thoại, không biết có phải do cô may mắn hay không, khi cô bấm lần thứ ba, điện thoại cuối cùng đã được kết nối.
Đầu bên kia vang lên một giọng nam già nua, giọng nói có kèm theo một chút giọng địa phương.
“A lô, A Lễ à?”
Lâm Ôn nói: “Ông chờ một chút nhé, cháu đưa điện thoại cho Chu Lễ ngay.”
Lâm Ôn vội vàng gõ cửa phòng tắm: “Chu Lễ, điện thoại gọi được rồi!”
Tiếng nước bên trong dừng lại, hai giây sau cánh cửa mở ra, Chu Lễ đang kéo khăn tắm trên tay, chưa kịp lau nước khắp người, cũng chưa kịp quấn quanh eo, chỉ che trước bụng.
Chu Lễ không quan tâm chuyện này, anh cầm lấy di động từ tay Lâm Ôn, chào đầu dây bên kia: “Ông nội.”
Đèn phòng tắm có công suất cao, ánh sáng rực rỡ, khác với tình trạng trên gác xép của bọn họ vào đêm nọ, đêm đó trên gác xép chỉ bật ngọn đèn ngủ lờ mờ, Lâm Ôn bị Chu Lễ làm cho bối rối nên tầm mắt mờ ảo.
Hiện giờ trên người Chu Lễ dính đầy nước, dưới ánh đèn sáng ngời có thể thấy rõ một nốt ruồi đen rất nhỏ trên ngực trái anh.
Lâm Ôn vẫn chưa luyện được trình độ bình tĩnh, cô hít thở sâu, nắm lấy một góc khăn tắm.
Chu Lễ vừa nói chuyện điện thoại, vừa liếc nhìn cô một cái, sau đó buông tay ra để Lâm Ôn cầm khăn tắm.
Lâm Ôn nắm khăn tắm trong tay, lau tóc và nước trên người Chu Lễ, sau đó mở khăn tắm, quấn quanh eo Chu Lễ.
Đầu dây điện thoại bên kia không phải đang nói chuyện tốt, sắc mặt Chu Lễ căng thẳng, gân guốc trên cánh tay càng rõ ràng hơn bình thường, tay kia nhéo đầu ngón tay, xương ngón tay phát ra tiếng lách cách.
Mấy năm nay anh chuyên tâm vào công việc, không có gì vướng bận, đã trải qua nhiều việc, tuổi tác dần tăng lên, tâm tính cũng bình tĩnh hơn trước rất nhiều, cách cư xử làm người cũng trở nên chững chạc và lão luyện.
Loại dấu hiệu chỉ có trước cơn thịnh nộ đã không xuất hiện trên người anh rất nhiều năm.
Đúng ra lúc này anh nên vô cùng tức giận, nhưng anh vẫn bị phân tâm một chút vì cô gái không ngừng chuyển động trước mặt anh.
Chu Lễ vừa nghe điện thoại, vừa cúi đầu chăm chú nhìn Lâm Ôn lau nước và quấn khăn tắm cho anh.
Từ đầu tới cuối Lâm Ôn không nói tiếng nào, cô giống như cơn mưa phùn, lặng lẽ tưới mát mọi vật.
Cơ mặt của Chu Lễ không còn siết chặt nữa, anh thở ra một hơi, lý trí trở lại, trở thành con người trưởng thành vững vàng như trước.
Chu Lễ bình tĩnh nói: “Con biết rồi, mọi người nghỉ ngơi đi.”
Nói chuyện điện thoại xong, Chu Lễ rờ đầu Lâm Ôn, đi ra khỏi phòng tắm, anh kéo ghế trong nhà ăn, ngồi xuống mở phần mềm tin tức.
Tin thứ ba trên hot search đêm nay, thình lình xuất hiện tên của Chu Khanh Hà.
Trước khi làm việc ở hậu trường, Chu Khanh Hà là một người dẫn chương trình, nhờ vẻ ngoài điển trai xuất chúng, hơn hai mươi năm trước tên của ông nổi đình nổi đám.
Khi tin tức về vụ việc của ông được đưa ra cách đây chín năm, nó đã gây ra sự náo động lớn, sau đó bị cấp trên ép xuống, cũng phải mất một hai tháng.
Ba năm trước ông ra tù, trên mạng vẫn có người nhớ rõ về ông, dần dần lan truyền tin ông sang Hồng Kông, làm giám đốc điều hành cho một tập đoàn lớn.
Tập đoàn này cũng bị người ta moi ra, nói rằng Chu Khanh Hà và ông bà cụ Trịnh có quan hệ thân thiết, tập đoàn ông đang làm là Trịnh thị.
Bây giờ ba năm sau, tin tức về Chu Khanh Hà lại xuất hiện trên mạng, lần này có văn bản và hình chụp, độ tin cậy của tin tức đã được tăng lên rất nhiều.
Chu Khanh Hà trong tấm hình không còn hào hoa nữa, người đàn ông 55 tuổi ngồi trên xe lăn, tóc mai trắng xóa, gầy trơ xương.
Văn bản giải thích tình trạng hiện tại của ông, nói rằng ông đã tàn phế, Thiên Đạo luân hồi, phải chịu quả báo.
Nửa tin tức sau viết về Chu Lễ, con nối nghiệp cha. Hóa ra Chu Lễ, người đã phỏng vấn nhiều chính trị gia và thương nhân, là con trai của tội phạm tham nhũng Chu Khanh Hà. Chu Khanh Hà hiện giờ có thể sống trong nhung lụa ở Hồng Kông là nhờ vào bản lĩnh của con trai ông.
Chu Lễ đọc toàn bộ tin tức với gương mặt vô cảm, sau đó quay lại đầu tài khoản tin tức.
Tài khoản này thuộc về công ty truyền thông của Ngô Vĩnh Giang.
Vừa rồi ông nội nói trong điện thoại: “Trưa nay có hai người tới, nói là mẹ con nhờ bọn họ tới thăm. Ông bà nhận ra một người trong số họ, đúng là người nhà ông ngoại con. Ông và bà nội vui lắm nhưng sợ con bực mình, cho nên không nói cho con hay, ai ngờ lại thành như vậy. Buổi tối tin tức vừa xuất hiện, ba con nhìn thấy, toàn bộ trạng thái của nó lập tức không ổn, khi ông bà phát hiện thì nó đã…… Bây giờ nó đang ở bệnh viện, không sao cả, bà nội con đã khóc rất nhiều.”
Ba năm trước, Chu Lễ thu xếp đưa Chu Khanh Hà đến Hồng Kông, được sự trợ giúp của ông cụ Trịnh, không ai biết được nơi ở của Chu Khanh Hà, loại tép riêu như Ngô Vĩnh Giang không có khả năng phát hiện, nếu không cũng không đến mức bị anh đập một trận sau khi phát hiện vào một tháng rưỡi trước.
Nếu người nhà họ Đàm xuất hiện, chỉ có Đàm Giang Vưu là có khả năng này.
Âm thanh của cuộc gọi lúc nãy không nhỏ, Lâm Ôn nghe được toàn bộ nội dung, tim cô thắt lại.
Ánh mắt Chu Lễ dữ tợn và nham hiểm, bộ dáng này quá xa lạ đối với Lâm Ôn, Lâm Ôn đứng trước mặt Chu Lễ, lo lắng nhìn anh.
Chu Lễ ngẩng đầu, chú ý tới cặp chân mày đang nhíu lại của Lâm Ôn.
Anh biết bộ dáng ma quái của mình khi mới vào đại học đáng sợ như thế nào, Chu Lễ cố gắng biểu cảm hòa nhã, nhéo bàn tay mềm mại của Lâm Ôn nói: “Anh tưởng Đàm Giang Vưu sẽ nhắm vào em.”
Đàm Thắng Thiên thu được lợi nhuận lớn, Đàm Giang Vưu đồng lý liên hôn thương mại, Đàm Thắng Thiên uỷ quyền cho cô.
Mẹ của Chu Lễ kết hôn với một người dẫn chương trình của đài truyền hình “miệng cọp nhưng gan thỏ”, Đàm Thắng Thiên rút lại toàn bộ ưu đãi, để con gái lớn quen với cuộc sống xa xỉ phải trải nghiệm cuộc sống của người bình dân trong vài năm.
“Hôm nay gặp chị ta, anh tưởng ả muốn lợi dụng em để khiến anh chọc tức ông ngoại, nhưng thủ đoạn này rõ ràng không đủ.” Nay đã khác xưa, Đàm Thắng Thiên có lẽ sẽ không gây chiến tranh chỉ vì chút chuyện | tình cảm trẻ con, Chu Lễ nói, “Anh còn nghĩ xem ả sẽ ra chiêu gì, hóa ra không phải ra chiêu nhằm vào em.”
Lâm Ôn lo lắng hỏi: “Anh định làm gì?”
Chu Lễ không nói lời nào, ánh mắt nặng nề.
Lâm Ôn đột nhiên giơ tay, bịt mắt Chu Lễ.
“Gì vậy em?” Chu Lễ không tránh.
Lâm Ôn mím môi, buông tay ra, cô nhìn vào mắt Chu Lễ, lắc đầu.
Đã muộn rồi, ngày mai Lâm Ôn phải đi làm, Chu Lễ bảo cô đi tắm rồi đi ngủ, Lâm Ôn hỏi: “Còn anh thì sao?”
Chu Lễ nói: “Anh cũng lên lầu ngủ.”
Lâm Ôn đi tắm, Chu Lễ đứng dậy, lấy thuốc lá và bật lửa đi ra ban công, hút xong hai điếu mới lên lầu.
Khi Lâm Ôn tắm xong, bên ngoài không có ai, nhưng cô ngửi được mùi thuốc lá rất nhạt.
Cô liếc nhìn gác xép, rồi từ từ đi về phòng ngủ. Tới cửa phòng ngủ, cô dừng chân, xoay người đi về phía gác xép.
Cô sợ Chu Lễ đã ngủ rồi, cho nên bước đi thật nhẹ, đi đến lối vào gác xép, cô nhìn lên giường.
Gác xép không bật đèn, nhờ ánh đèn đường bên ngoài, Lâm Ôn nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường.
Sau khi xem qua, Lâm Ôn yên tâm, chuẩn bị xuống lầu, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp: “Lại đây.”
Lâm Ôn dừng lại, xoay người đi đến giường.
Quạt điện bật ở tầm trung, Chu Lễ cởi trần, chỉ mặc quần đùi. Anh giang hai tay với Lâm Ôn.