NhấtCảnh Thiên suy nghĩ nguyên buổi tối, cuối cùng quyết định để Trường Khanh dọn đi.
Cậu không cách nào đối mặt dục vọng đen tối trong tim mình.
Cậu nghĩ, Tuyết Kiến mới là lựa chọn tốt nhất.
NhịTiếng bước chân nặng nề hướng vào phòng khách, thoáng nhìn khuôn mặt mỉm cười của người nọ: “Cảnh huynh đệ, chào buổi sáng.”
Cảnh Thiên rất thiếu tinh thần đáp lại một câu: “Chào buổi sáng.”
Nghe thanh âm của cậu, Tịch đang nằm trong lòng Trường Khanh ngẩng đầu nhìn, mục quang băng lãnh khiến cậu không dám nhìn lại.
Một hồi sau, cậu úp úp mở mở nói: “Cái này… Bạch đậu phụ, anh có thể dọn ra được không?”
Trường Khanh không có tức giận như trong tưởng tượng của cậu, chỉ khẽ nói: “Sao vậy?”
Đối diện mục quang thản nhiên của Trường Khanh, cậu càng chân tay luống cuống: “Vì… đúng rồi, tôi có một người bạn muốn ở, vì vậy…” Cậu không dễ dàng gì mới tìm được lý do, lại lắp bắp nói: “Cái đó… vì là tôi bội ước, anh có thể không cần trả tiền thuê nhà.”
Trường Khanh liếc nhìn hắn thật sau, sau đó nói: Được rồi, Trường Khanh hai ngày sau sẽ dọn đi.”