<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
“Đã hiểu chưa, nếu anh có đủ tự tin với bản thân thì đã không cần cố ý đụng tôi trong phòng thay đồ.” Trước khi trùng sinh, Lâm Dật Phi đã từng tham gia vô số trận đấu mang tính chất quốc tế, sao có thể cảm thấy sợ hãi chỉ vì một tên nhóc cố ý va vào mình chứ?
Cậu chỉ có lòng tốt nhắc nhở, nhưng cậu ta lại cảm thấy cậu đang kênh kiệu với mình. Lâm Dật Phi lắc đầu, cậu đã lọt vào top tám, chiều nay là trận tứ kết, cậu không còn thời gian để giải thích với cậu nhóc bị đánh bại này, hơn nữa bọn Mark còn đang chờ cậu ăn trưa cùng.
Chưa đến phòng thay quần áo thì đã bị người đụng phải, bả vai đập vào tường, đau đến mức khiến Lâm Dật Phi phải nhe răng trợn mắt. Ngẩng đầu lên nhìn mới biết là cậu trai cao to kia. Lâm Dật Phi rất sợ nóng, mỗi lần chấm dứt trận đấu sẽ cởi trang phục, nhưng cậu trai cao to này vẫn còn mặc, va chạm mạnh làm Lâm Dật Phi bị đau.
“Đừng tưởng mày thắng thì giỏi lắm.” Cậu trai cao to cúi đầu như muốn túm áo của Lâm Dật Phi.
Nếu bàn về đấu kiếm, Lâm Dật Phi chắc chắn chiếm ưu thế, nhưng nếu về đánh nhau thì cậu luôn yếu hơn người khác.
Bỗng, một bóng người cao gầy chậm rãi bước đến phía sau cậu ta, nắm chặt cổ tay cậu ta.
“Đây là nơi để đấu kiếm, không phải nơi để đánh nhau.” Giọng nói thuần tiếng London, mang theo phong độ của người trí thức.
Cậu trai cao to thấy có người đến, căm giận hất tay người kia ra, đi thẳng vào phòng thay quần áo.
Lâm Dật Phi xoa vai mình, khi cậu nhìn thấy rõ gương mặt người trước mắt thì con ngươi trợn trừng thật to.
Chẳng lẽ mình bị ảo giác?
Đó là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Mái tóc màu nâu giúp gương mặt y trông có vẻ nhu hòa, sở hữu dáng dấp của người trưởng thành, y mặc một chiếc áo sọc ca rô màu nâu, cùng màu với màu tóc càng khiến y thêm chững chạc, kết hợp với quần tây dài màu đen, đôi chân thon dài tao nhã.
“Kevin… Phil…”
Cậu có hoa mắt không? Cậu còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để gặp người này.
Kevin lớn hơn cậu và Chris bốn năm tuổi, lúc này hẳn đang học đại học, hai năm sau đạt giải quán quân thế vận hội Olympic.
Trước khi trùng sinh, Lâm Dật Phi luôn rất khâm phục phong độ của Kevin, không như những quý ông cổ lỗ của Anh quốc, y dịu dàng như một tác phẩm nghệ thuật khiến người ta không tài nào tìm ra khuyết điểm.
“Em biết tên của anh à, không ngờ ở Washington cũng có người nhận ra anh đấy.” Kevin mỉm cười nhìn vai Lâm Dật Phi, “Vai của em không sao chứ?”
Lâm Dật Phi ngơ ngác lắc đầu.
“Biểu hiện của em ở trận đấu lúc nãy rất tuyệt, anh không ngờ trình độ của học sinh cấp hai ở Mỹ lại cao như vậy đấy.”
Lâm Dật Phi vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ biết ngơ ngác nhìn gương mặt Kevin. Trước khi trùng sinh, cậu và Kevin gặp mặt trong thế vận hội Olympic. Lúc ấy Kevin đã đạt hạng nhất ba năm liền của giải đấu này, được tôn xưng là niềm vinh quang của kiếm đạo Anh quốc.
“Em tên gì?” Kevin hỏi.
“Lâm… Lâm Dật Phi, tên tiếng Anh là Eason.” Hô hấp của Lâm Dật Phi dần đều trở lại.
“Nghe cách phát âm của em, em là dân di cư đúng không?” Kevin đứng dựa vào tường, từ khóe mắt đến đuôi mày đều toát ra phong thái tự nhiên. Nhưng Lâm Dật Phi biết những thành tựu mà anh ta đạt được chưa bao giờ là thiên phú cả, mà thay vào đó là sự nỗ lực không ngừng.
“Đúng vậy…” Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn y, Kevin cao hơn Lâm Dật Phi một cái đầu.
“Rất mong trận đấu chiều nay của em.” Kevin vươn tay ra trước mặt Lâm Dật Phi.
“Cảm ơn.”
Bấy giờ, một giọng nói lạnh băng vang lên, “Dật Phi.”
Lâm Dật Phi quay đầu, trông thấy Chris.
“A! Chris!” Lúc này tay Lâm Dật Phi vẫn đang bị Kevin nắm, “Trận đấu của cậu cũng kết thúc rồi sao?”
Chris đi đến bên cạnh Lâm Dật Phi, nhìn Kevin. Khóe môi Kevin nở một nụ cười nhàn nhạt, y có thể thấy được khí thế nghiêm trang của kiếm sĩ trong mắt Chris, song song với nó là sự đối địch mà người thường khó phát hiện ra.
“Chào em, anh là Kevin Phil, đến từ Anh.” Kevin vươn tay tới trước mặt Chris, “Tên của em là Christopher đúng không, trận đấu của em anh cũng có xem, đối thủ của em không hề có sức chống đỡ nào, thực sự rất phấn khích.”
Chris không trả lời y, chỉ nắm thật chặt tay Lâm Dật Phi, kéo cậu vào phòng thay đồ.
“Thay quần áo rồi đi ăn cơm trưa.” Giọng nói của Chris vô cùng lạnh lùng, Lâm Dật Phi không rõ vì sao. Cậu nghĩ khi Chris và Kevin gặp nhau hẳn là không phải bầu không khí như vậy chứ, dù sao thì nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, Chris sẽ xem Kevin Phil là mục tiêu để cố gắng mà.
Lâm Dật Phi cởi hết trang phục còn lại trên người mình, sau đó dùng khăn mặt lau mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi, rồi thay quần áo trên người.
“Đi thôi, bọn Mark chờ đến sốt ruột lắm rồi.” Lâm Dật Phi ôm chầm vai Chris, bám chặt người anh như một chú khỉ.
“Người lúc nãy, cậu quen biết anh ta?” Chris hỏi.
“A… chưa đến nỗi quen biết…” Bởi nếu xét về tình về lý, mình lúc này hẳn là không quen biết Kevin.
“Trông cậu có vẻ rất sùng bái anh ta.”
“Anh ta là một thành viên của đội đấu kiếm đại học Cambridge đó!” Lâm Dật Phi quan sát gương mặt Chris, cảm thấy hình như có chút gì đó là lạ, nhưng cậu lại không rõ nó lạ ở chỗ nào.
“Sau này cậu cũng có thể thi vào đại học New York.”
Đội đấu kiếm của đại học New York có trình độ đứng đầu Hoa Kỳ, một số vận động viên đấu kiếm cũng được đào tạo ra từ trường đại học đó, mỗi lần đến giải thế vận hội Olympic thì đại học New York sẽ chọn ra một hai người đi dự thi.
“Thật ra cũng không phải vì Kevin là thành viên của đội đấu kiếm trong đại học Cambridge, mà là trình độ đấu kiếm của anh ta rất cao, hẳn đã đạt chuẩn làm vận động viên.”
“Vậy à?” Đuôi lông mày của Chris hơi nhướn lên.
Lâm Dật Phi cứng lưỡi. Thật ra trước khi trùng sinh, Lâm Dật Phi cũng không rõ lắm loại quan hệ kỳ quái giữa Chris và Kevin. Rõ ràng thì về mặt kỹ thuật đấu kiếm Chris rất công nhận hơn nữa rất tôn trọng Kevin, nhưng mỗi lần Lâm Dật Phi nhắc đến Kevin thì Chris sẽ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, cho dù hai người ngẫu nhiên gặp nhau bên ngoài sân đấu thì cậu vẫn cảm thấy như có bầu không khí đối địch xung quanh.
Lúc dùng cơm trưa, Katherine không ăn được bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên cô nàng được vào top tám, chiều nay là tứ kết, cha mẹ cô nàng cũng đến xem trận đấu, còn mang theo một số dụng cụ cổ vũ do họ tự làm ra, điều này khiến cho Katherine thật sự ăn không vô chút nào.
Lâm Dật Phi ngồi đối diện buồn cười nâng tay búng trán cô nàng.
“Nhìn cậu kìa, có cần căng thẳng đến như vậy không?”
“Cậu không căng thẳng sao?” Katherine nhìn nụ cười rạng rỡ của Lâm Dật Phi, không hiểu vì sao cậu ấy luôn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh như vậy.
“Bởi vì ngoài trận tứ kết trong khu vực Washington này ra, nếu cậu tiếp tục thi còn có thể vào trận tứ kết trong phạm vi một châu lục, rồi trận tứ kết của toàn quốc, còn thêm nhiều trận chung kết nữa. Bây giờ cậu chỉ mới đứng ở vạch xuất phát mà thôi, nếu cứ căng thẳng như thế thì chỉ thêm tra tấn bản thân mình.” Lâm Dật Phi vô cùng thản nhiên cướp đi con tôm đã bóc vỏ trong chén Katherine, “Hơn nữa, Katherine, không phải cậu đã xuất sắc hơn lúc trước rất nhiều rồi sao?”
Katherine nhìn Lâm Dật Phi, nhìn cái dáng vẻ già trước tuổi của cậu, bỗng cảm thấy mình căng thẳng như vậy thực buồn cười.
“Nè Chris, lát nữa đi rút thăm. Tớ không muốn cùng tổ với cậu chút nào.” Lâm Dật Phi vừa ăn vừa nói.
“Bởi vì cậu muốn đấu với tớ ở trận chung kết.”
“A, Chris, cậu hiểu tớ quá.” Lâm Dật Phi tựa đầu lên vai Chris như một cô bạn gái bé nhỏ.
“Hai người các cậu có thể đừng buồn nôn như vậy có được không? Tớ thật sự ăn không vô nữa rồi đấy.” Katherine vờ nôn mửa.
Thế nhưng Philip bên cạnh cô nàng lại cầm máy chụp hình lên, ấn cái tách.
“Này này ––––” Lâm Dật Phi đứng phắt dậy, “Sao cậu dám chụp lén hả!”
Philip đắc ý cười, tuyên bố nếu Lâm Dật Phi chưa đến chung kết mà để thua thì sẽ dán tấm ảnh này lên bảng tin của trường.
Ăn xong cơm trưa rồi nghỉ ngơi một lát, Chris và Lâm Dật Phi đến chỗ ban giám khảo để rút thăm.
Tám thiếu niên được xếp tổ theo như con số trong lá thăm của mình, sẽ có một người đứng đó ghi chép lại.
Lâm Dật Phi hít sâu rồi vói tay vào thùng, bóc trúng tờ giấy ghi số 2 tổ D. Cậu quay đầu giơ dãy số lên cho Chris xem.
Chris là số 1 tổ A, điều này khiến Lâm Dật Phi rất vui. Nói cách khác chỉ cần họ cứ thắng thì nhất định sẽ chạm mặt nhau trong trận chung kết.
Một tiếng sau, trận tứ kết chính thức bắt đầu.
Chris và Lâm Dật Phi thi đấu ở hai sân cạnh nhau.
Đội mũ bảo vệ, Lâm Dật Phi và Chris đưa tay cỗ vũ nhau, sau đó cùng xoay lưng lại, vững vàng bước vào sân đấu.
Đối thủ của cậu có trình độ khá cao, dù sao cũng là người đã vào được top tám, cho dù là chém hay đâm, thậm chí bước chân cũng phối hợp rất nhịp nhàng. Lâm Dật Phi ứng chiến thật cẩn thận. Thế công của đối thủ không có quá nhiều lỗi, Lâm Dật Phi đoán cậu nhóc này hẳn đã bắt đầu luyện kiếm từ năm sáu tuổi.
Hiệp đầu tuy nguy hiểm, nhưng Lâm Dật Phi vẫn lấy được hai điểm, không để lộ sơ hở gì cho đối thủ lợi dụng. Đến hiệp thứ hai, đối thủ đã bắt đầu thích ứng với những công kích bất chợt của Lâm Dật Phi. Trong nháy mắt, Lâm Dật Phi đã bị cậu ta đâm trúng vai. Trọng tài phán đạt điểm.
“A ha!” Lâm Dật Phi xoay nhẹ cổ tay, ngoài Chris ra, đây là lần đầu tiên cậu gặp một đối thủ có tính khiêu chiến như thế. Khi tập trung cao độ, tất cả tiếng ồn ào xung quanh đều biến mất.
Ngón tay Lâm Dật Phi mơn trớn mũi kiếm, điều chỉnh hô hấp của mình, sau đó lại đánh ra một kiếm, thế kiếm cực kỳ sắc bén mạnh mẽ, ép đối thủ đến tận rìa sân rồi đâm mạnh một cái, đối thủ gần như không thể tránh được.
Đường kiếm này mang khí thế cực mạnh, đối thủ của cậu ngã ngồi trên đất, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi phong độ khom người xuống, vươn một tay kéo cậu ta dậy rồi quay qua gật đầu với trọng tài, bấy giờ trọng tài mới bừng tỉnh sau đó phán đạt điểm.
Ở khán phòng cách đó không xa, Kevin vuốt cằm lộ ra với vẻ nghiên cứu, cậu bạn thân bên cạnh huých vào vai y, nhỏ giọng nói: “Thật không ngờ trình độ của mấy cậu nhóc Mỹ lại cao thế đấy. Nhìn tên nhóc ở tổ D kìa, tư thế lúc nãy thật giống như một danh tướng thế giới.”
Kevin chỉ giơ ngón trỏ lên môi ý bảo hắn đừng làm ồn. Ánh mắt của y vẫn luôn đặt trên người Lâm Dật Phi.
Vừa bắt đầu được hai hiệp thì trận bên tổ A đã xong. Chris đạt mười lăm điểm trước, hoàn toàn đánh bại đối thủ, còn cậu nhóc kia sau khi cởi mũ ra thì chỉ biết thở hổn hển, tựa như vẫn chưa thoát khỏi khí thế kinh người của Chris.