<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
“Một người bạn cho.”
Lâm Dật Phi vừa dứt lời, Chris liền xoay người, “Chiều nay tớ không đi, các cậu đi đi.”
“A? Vì sao?” Lâm Dật Phi đuổi theo giữ chặt anh. Tuy Chris không giãy khỏi tay Lâm Dật Phi nhưng cậu biết anh đang mất hứng.
“Không có gì.” Chris nghiêng đầu, Lâm Dật Phi nhìn không thấy mắt anh.
“Ách? Nhưng có cơ hội xem những trận đấu cao cấp cũng là một chuyện tốt mà.” Lâm Dật Phi như con bạch tuộc quấn lên người Chris, “Tớ vì muốn cùng cậu đi xem mới xin tấm vé này.”
Tuần trước cậu gặp Kevin Phil trên hành lang. Đối phương nở một nụ cười nho nhã lễ độ với cậu, Lâm Dật Phi liền đuổi theo, hỏi anh ta có thể cho mình vé xem trận giao hữu giữa đại học Washington và đại học Cambridge không. Kevin thực sảng khoái đưa cho cậu, nói mình ở Mỹ không có bạn nên cho dù cầm vé cũng không biết nên đưa cho ai, Lâm Dật Phi xin vừa đúng có năm vé, thật may mắn.
Nhưng hiện tại khi mình nói ra, Chris lại không muốn đi.
“Đi đi, đi đi! Nói không chừng ở đó sẽ có đối thủ tương lai của cậu đó! Nếu cậu chú ý quan sát trận đấu thì sẽ có hiểu biết thêm về họ. Nhưng bọn họ vẫn chưa xem qua trận đấu của cậu, cho đến một ngày nào đó gặp nhau trên sân, nhất định sẽ làm những tên tự cho mình là cao hơn người ta kia phải chấn động!”
Đầu Lâm Dật Phi tựa lên vai Chris, giọng nói không lớn, hơi thở như thì thầm mà phả lên cổ và tai Chris.
“Được rồi.” Chris cuối cùng cũng gật đầu.
Bọn họ ăn cơm xong liền đi đón xe bus. Phía sau xe có rất nhiều khoảng trống không người ngồi. Lâm Dật Phi và Chris ngồi cạnh nhau, Chris vẫn như trước chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Lâm Dật Phi tựa như không có xương mà dựa lên vai đối phương, tầm mắt cũng nhìn về phía Chris đang nhìn, nhìn một chút liền cảm thấy mỏi mắt, rất nhanh đã ngủ mất. Ở đâu cũng có thể ăn no ngủ ngon là đặc điểm của Lâm Dật Phi.
Nháy mắt đã tới trạm, đầu Lâm Dật Phi trượt khỏi vai Chris, Chris liền vươn tay, lòng bàn tay đặt lên trán Lâm Dật Phi, nhẹ nhàng đưa đầu cậu trở lại vai mình.
Xe dừng lại ở gần đại học Washington, vai Chris hơi nhúc nhích, ngón tay xoa xoa tóc Lâm Dật Phi, “Dật Phi, đến rồi.”
“Ưm.” Lâm Dật Phi chép chép miệng, mơ mơ màng màng xuống xe. Khi cậu trông thấy kiến trúc của đại học George Washington thì vẻ mặt mơ màng đã biến mất, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Vườn trường thật trống trải, cũng rất có khí phái, kiến trúc cổ điển cùng những dãy phòng học hiện đại được kết hợp với nhau. Bước vào trong sân, cây cối rậm rạp tức khắc nhảy vào mắt. Mặt cỏ rộng lớn, có thể ngồi xuống đấy thảo luận vấn đề học tập, có thể thư thái nằm ngủ, tận tình hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
Bọn họ hỏi thăm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được sân đấu kiếm. Trận đấu giao hữu còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu, khi năm người bọn họ đưa phiếu cửa cho nhân viên, đối phương thực kinh ngạc mà nhìn họ.
Đi vào sân đấu kiếm, chỗ ngồi gồm nửa vòng, tổng cộng khoảng mười lăm đến mười tám ghế ngồi, những hàng ghế đầu đã ngồi đầy, còn có người lấy máy quay phim ra quay. Bọn Lâm Dật Phi ngồi ở vị trí trung gian, tuy rằng không phải hàng đầu nhưng vẫn có thể nhìn thấy toàn cảnh của trận đấu.
Đội viên của hai đội lúc này đã vào sân, thân mặc đủ trang phục ngồi trên ghế thoải mái trò chuyện, đây vốn chỉ là trận đấu giao hữu chứ không phải cuộc chiến sinh tồn gì. Khi Kevin Phil ôm bội kiếm đi vào, nháy mắt liền trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt sâu, miệng mang ý cười nhẹ làm người khác không thể tìm thấy dấu vết không hoàn mỹ nào trên người y.
“A, mau nhìn kìa, đó chính là Kevin Phil! Đẹp trai quá!”
“Lúc cười lên thật mê người! Hơn nữa còn là quán quân của cuộc thi đấu kiếm phạm vi toàn quốc của Anh, nửa năm sau sẽ tham gia thi đấu Olympic đó!”
“Cậu xem tư thế đi đường của anh ấy kìa, xem gương mặt anh ấy kìa, thật đúng là một chàng trai lịch thiệp mà!”
Nhóm nữ sinh xung quanh nhỏ giọng nghị luận, trong mắt đều là sắc thái hưng phấn. Hiện tại nếu không tranh thủ thời gian nghị luận, đến khi trận đấu bắt đầu sẽ không thể ồn ào được nữa.
Katherine mở to mắt, nhìn về phía Kevin, “Ồ, người tặng hoa cho Lâm là anh ta mà.”
Không biết có phải ảo giác hay không, bàn tay đang nắm tay Lâm Dật Phi của Chris đột nhiên dùng sức, Lâm Dật Phi cúi đầu nhìn hai tay đang nắm chung một chỗ, không khỏi nhớ tới bó hoa bách hợp mà Kevin đã tặng cho mình. Chris dường như không thích mình ôm bó hoa kia, cuối cùng không còn cách nào đành lặng lẽ giữ lại tờ giấy, giao bó hoa cho nữ nhân viên công tác.
“Cậu thật sự thích bó hoa đó sao?” Chris nhẹ giọng hỏi, nhưng ánh mắt vẫn ở trên sân đấu.
Lâm Dật Phi gãi đầu: “Tớ không phải nữ sinh, sao có thể thích được người tặng hoa chứ? Tớ thà cùng với cậu đi ăn McDonald.”
Thật ra trọng điểm của câu nói này không phải “McDonald”, mà là “cùng với cậu”.
Chris nhếch môi, chậm rãi luồn ngón tay mình vào khe hở giữa các ngón tay của Lâm Dật Phi.
Trận đấu đoàn thể sắp bắt đầu, đã có hai hàng tuyển thủ đứng ở hai bên, khán giả vốn đang khe khẽ nói nhỏ với nhau nháy mắt trở nên im lặng.
Bọn họ hành lễ, sau đó bày ra tư thế chuẩn bị. Sau khi trọng tài hô bắt đầu, hai bên cũng không thử nhau nhiều, nháy mắt tiến vào trạng thái công kích. Lâm Dật Phi vươn cổ ra, chăm chú nhìn bọn họ công kích và phòng thủ, ngón tay bởi vì hồi hộp mà nắm chặt tay Chris. Ánh mắt cũng không nhìn sang, chỉ chăm chăm vào kiếm của các tuyển thủ đại học Washington.
“Nhanh quá…” Katherine ngồi bên cạnh nhỏ giọng cảm thán.
Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao người mà đại học Cambridge phái ra trong hiệp này là người đứng thứ hai của trường bọn họ Ryder Merserb, sau này cũng là một danh tướng của giới đấu kiếm.
Biểu hiện của đại học Washington xem như rất tốt, nhưng tốc độ sử dụng kiếm so với Ryder Merserb có độ chênh lệch cực kỳ rõ ràng, thua không tính là thảm, nhưng vẫn bị đại học Cambridge dẫn đầu bốn kiếm.
Hiệp tiếp theo trình độ tương đương nhau, cũng là tình thế giằng co đến hồi hộp, tuyển thủ hai bên bằng bằng nhau rất khó phân biệt được, khi chấm dứt, đại học Cambridge vẫn như cũ dẫn đầu bốn điểm.
Nghỉ ngơi hai phút giữa giờ, có lẽ vì trận đấu quá mức phấn khích, khán giả chưa kịp phản ứng lại, vẫn đang im lặng.
Kevin ngồi trên ghế bên sân, tay vuốt tóc mình, kéo tất cả tóc ra sau, khiến cho ngũ quan của y càng thêm rõ ràng. Nhóm nữ sinh bắt đầu phát ra tiếng khen. Dường như y trông thấy Lâm Dật Phi ngồi trong khán phòng, môi nở ra một nụ cười thật tươi, nhất thời như ánh nắng xuyên qua tấm thủy tinh, làm mắt người nhìn bị chói. Khi y phất tay về phía Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi càng thêm xác định là y đang nhìn mình.
“Các cậu thân như vậy từ khi nào thế.” Giọng nói của Chris rất trầm, điều này làm lòng bàn tay Lâm Dật Phi mất tự nhiên mà chảy mồ hôi, vừa định giãy khỏi tay Chris để lau một chút nhưng lại bị một sức mạnh không thể chống đối giữ lại.
“Không phải rất thân, chẳng qua là đã nói chuyện với nhau một hai câu thôi.” Lâm Dật Phi bĩu môi. Cậu cảm thấy mình đôi khi vẫn không hiểu Chris, ví dụ như nguyên nhân khiến anh tức giận.
Lúc này, Kevin đang đứng ở vạch chuẩn bị, tư thế chào của y và Chris là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, không bộc lộ tài năng nhưng lại đẹp đến tuyệt vời.
Trận đấu bắt đầu, Kevin như một tay thợ săn có kiên nhẫn, thử đối thủ cho đến khi đối phương bắt đầu công kích, y luôn lui về giữ một khoảng cách nhất định, y lui cũng là một điểm mấu chốt, chẳng những ổn định trận thế mà còn có thể ngăn chặn thế công của đối thủ, tựa như Kevin chỉ đang đối mặt với một trận mưa rào thông thường.
Hô hấp đều dừng lại, kiếm của Kevin bổ lên người đối thủ như muốn giết chết đối phương.
Khán giả vốn nên giữ im lặng lập tức phát ra âm thanh thổn thức.
Kevin sờ sờ mũi kiếm của mình, sau đó đổi tư thế. Đối thủ đã không còn dám tùy tiện tấn công, đường kiếm vừa rồi đã chém chết khí thế của hắn.
Lâm Dật Phi nghiêng đầu nhìn Chris, phát giác anh đang cực kỳ chăm chú xem trận đấu.
Đúng thôi, trận đấu phấn khích như thế, đối với Chris có lẽ cũng là lần đầu tiên xem.
Hiệp đấu này hoàn toàn nằm trong tay Kevin, chẳng những lấy mất năm điểm, mà còn không cho đối thủ được điểm nào.
Ngay từ đầu hiệp hai, thái độ Kevin đã khác thường, chủ động tấn công, kiếm thế sắc bén áp chế đối thủ, loại cảm giác hung ác này hoàn toàn tương phản với phong độ lịch thiệp trên người y. Lâm Dật Phi ngồi trên ghế mà tim đập thật nhanh. Cậu vẫn còn nhớ trận đấu cuối cùng trước khi cậu trùng sinh giữa Chris và Kevin, Kevin rất mạnh mẽ chiếm đoạt kiếm thế của Chris, làm Lâm Dật Phi cực kỳ lo lắng. Còn Chris chỉ trầm ổn nghênh đón mỗi một kiếm của đối phương, giằng co suốt hai mươi giây mới lấy lại được tiết tấu.
Nhưng thực rõ ràng, giờ phút này đối thủ của Kevin không bình tĩnh như Chris. Y rất nhanh đã đạt được bảy điểm.
Trận đấu này, dựa vào trình độ của Kevin thì chắc chắn đã phân rõ thắng bại. Lâm Dật Phi nâng cằm, càng thêm cẩn thận nghiên cứu sự phối hợp giữa bước chân và động tác trên tay Kevin, mỗi một lần áp sát đều rất có kỹ xảo trấn áp đối thủ.
Kết thúc thi đấu đội, đại học Washington thua đại học Cambridge với 36 điểm và 45 điểm. Nhưng đây cũng không phải chuyện mất mặt gì, trình độ đấu kiếm của Mỹ không phải là hạng nhất.
“Oa ––––– ” Lâm Dật Phi duỗi lưng, “Hôm nay xem như đã mở rộng tầm mắt!”
Katherine dùng vẻ mặt tràn ngập mơ ước nói: “A, thật không ngờ những người trong hội đấu kiếm ở Anh Quốc lại đẹp trai như vậy… Kevin Phil, thật sự tìm không thấy vương tử nào có thể hoàn mỹ như anh ấy nữa!”
Mark và Philip suýt chút đã nôn ra một bãi.
“Về nhà nào.” Chris kéo tay Lâm Dật Phi, nhẹ giọng nói: “George đang ở trước cổng đại học chờ chúng ta.”
Ngay sau đó, toàn khán phòng phát ra một tiếng cảm thán.
Lâm Dật Phi theo bản năng quay đầu, không ngờ Kevin một tay cởi mũ bảo vệ xuống, tay kia cầm kiếm đi lên khán phòng.
.