Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 26



<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
Ăn xong cơm tối, Lâm Dật Phi lưng đeo ba lô xuống lầu. Lâm ma ma nghĩ bọn Kevin là bạn của con mình nên giảm giá phân nửa. Đội của Kevin chuẩn bị tiếp tục đi dạo phố người Hoa, Ryder dường như rất muốn đi theo Kevin.

Đón một chiếc taxi ở phố người Hoa, Ryder vừa muốn ngồi vào đã bị Kevin tóm lấy, “Ryder, tớ không trở về, cậu vẫn nên tiếp tục đi cùng những bạn khác.”

Ryder giơ hai tay, nhỏ giọng nói, “Được rồi, được rồi, tặng cho cậu thế giới chỉ có hai người.”

Kevin dẫn Lâm Dật Phi đến một câu lạc bộ đấu kiếm, câu lạc bộ này mở cửa đến mười hai giờ đêm, bọn họ còn bốn tiếng để luyện tập.

“Nơi này hình như đắt tiền lắm, là ấn theo giờ mà thu phí đó.” Lâm Dật Phi nhún vai, “Nhưng không đủ lạnh, mỗi lần em mặc trang phục vào là cảm thấy nóng muốn chết.”

Kevin không nói gì, chỉ sờ sờ đầu cậu.

Nếu nói chức quán quân thế giới là một vương miện, vậy thì người đội nó trước Chris chính là Kevin Phil. Nên khi bản thân cùng Kevin Phil đứng đối diện chào nhau, thì tim Lâm Dật Phi đã thịch thịch mà nhảy dựng lên.

“Chuẩn bị tốt chưa, Lâm?” Giọng nói luôn nhu hòa của Kevin trở nên nghiêm túc, cho dù đối thủ của y là một cậu nhóc thì cũng sẽ không có thái độ ngoại lệ nào khác.

“Rồi.”

Vừa trả lời xong, Kevin liền bước tới, Lâm Dật Phi hoảng sợ suýt chút quăng cả mũ.

Kevin vừa tấn công vừa nhắc nhở Lâm Dật Phi, “Ổn định! Ổn định! Tốt! Chính là như vậy!”

Lâm Dật Phi thích ứng rất nhanh, tuy rằng mỗi một kiếm của Kevin Phil đều có trình độ làm mình ứng phó không xong, nhưng may là trước khi trùng sinh Lâm Dật Phi đã có đấu qua với anh ta, có thể đoán được một số đường kiếm tiếp theo của anh ta.

Kevin cũng không dùng hết toàn lực, đường kiếm của y có khuynh hướng dẫn đường cho Lâm Dật Phi hơn. Ngay khi y không ngừng công kích Lâm Dật Phi, nào ngờ thiếu niên bỗng nhiên ngăn chặn kiếm của y, thuận thế đánh lên ngực y. Kevin thầm kinh ngạc, tuy rằng ngăn cản rất thành thạo, nhưng trong lòng lại thật lâu vẫn không thể bình tĩnh được.

Lâm Dật Phi cũng cảm giác được kiếm của Kevin không có sát khí, lập tức giơ tay lên như muốn khiêu khích đối phương, “Hì hì, anh yên tâm, cho dù em có thảm bại cũng không tới nỗi lòng tự trọng bị tổn thương không gượng dậy nổi. Cứ thể hiện bản lĩnh thật của mình đi.”

Kiếm của Kevin chém một vòng trong không trung, nở nụ cười, “Nếu anh đánh thật thì em đừng có khóc tìm mẹ đó.”

“Đừng lo, em sẽ khóc tìm ba.” Nói xong, Lâm Dật Phi bỗng giơ kiếm công kích đối phương, Kevin nhanh chóng ngăn cản sau đó lấy lại quyền chủ động, Lâm Dật Phi phòng thủ không chút rối loạn nào. Qua hai hiệp đấu cùng với những quan sát của mình với Lâm Dật Phi, Kevin phát hiện thiếu niên này rất biết cách khống chế và nhẫn nại. Cho dù đánh một hồi, bị đối thủ giành quyền chủ động, thậm chí còn bị áp chế tiết tấu, nhưng Lâm Dật Phi vẫn có thể tìm ra được sơ hở để phản kích đối thủ. Quả nhiên, một kiếm đã đâm đến, mũi kiếm xẹt qua mũ bảo vệ của Kevin, sau đó bị y ngăn lại.

“Thực đáng tiếc, nếu em cao thêm mười cm thì kiếm vừa nãy đã đâm trúng anh rồi.” Kevin không hiểu sao bỗng cảm thấy tâm tình của mình tốt lên, giọng nói mang theo vài phần trêu đùa.

“Anh yên tâm, em bây giờ mỗi ngày đều uống sữa, ngày này năm sau sẽ là ngày chết của anh.” Tính trẻ con của Lâm Dật Phi càng làm Kevin cảm thấy cậu thực đáng yêu.

Dần dần, Kevin ngày càng nghiêm túc hơn, vô luận mình lấy đi bao nhiêu điểm từ trên người cậu nhóc này, thậm chí còn đe dọa đánh lên vai cậu, nhưng đường kiếm tiếp theo cậu vẫn dũng cảm mà tiến tới. Việc này làm trạng thái của Kevin ngày càng tiếp cận với trận đấu, kiếm trong tay cũng bắt đầu hung hiểm. Cho đến khi một kiếm của hắn đâm trúng cổ họng Lâm Dật Phi, thiếu niên lảo đảo lui về sau hai bước, sững sờ đứng đó, dường như vẫn chưa tỉnh lại từ giây phút bị đâm trúng kia.

Kevin lấy lại tinh thần, bước nhanh qua, “Em có sao không?”

Tay lo lắng cởi mũ bảo vệ của Lâm Dật Phi, nhìn thấy cậu đang nuốt nước miếng, “Có phải do anh dùng sức quá mạnh nên em thấy đau?”

Thật ra vị trí cổ họng của trang phục được thiết kế bảo vệ rất tốt, Lâm Dật Phi quá lắm cũng chỉ có cảm giác áp lực chứ không cảm thấy đau đớn.

“Em cho rằng em sẽ chết…” Thật lâu sau Lâm Dật Phi mới sờ sờ cổ của mình, sau đó nhìn Kevin, “Chiêu lúc nãy quá tuyệt!”

Hai giây sau, Kevin bật cười, “Anh thật không rõ đầu em chứa cái gì. Em nói em cho rằng mình sẽ chết, lại khiến người khác không có cảm giác em đang sợ hãi.”

“Đúng là em đang rất vui mà!” Lâm Dật Phi lấy lại mũ bảo vệ của mình từ tay Kevin, “Ít nhất lúc nãy anh cũng không xem em như nhóc con. Lại đến! Lại đến!”

Kevin nhìn vẻ mặt hưng trí của Lâm Dật Phi, không khỏi xoa xoa trán mình, “Nhưng anh thật không ngờ.”

“Hả, cái gì?” Lâm Dật Phi khó hiểu, “Anh cảm thấy trình độ của em thấp nên đấu không vui?”

“Không phải.” Kevin chạm nhẹ ngón tay lên trán Lâm Dật Phi, “Bởi vì lúc nãy em đã dọa anh.”

“A? Dọa anh cái gì?” Lâm Dật Phi nghiêng đầu, tuy rằng có mũ bảo vệ nhưng vẫn không khó để tưởng tượng gương mặt cậu lúc này.

Bàn tay mang bao tay của Kevin đặt lên đầu Lâm Dật Phi, cười nhạt, “Đi thôi, mười một giờ rồi, anh đưa em về.”

Mai là cuối tuần, trễ chút cũng đâu có sao đâu chứ.

Nhưng việc tối nay khiến Lâm Dật Phi cảm thấy thực vui vẻ.

Taxi dừng trước cổng vào phố người Hoa, Kevin đưa Lâm Dật Phi đến trước cửa Trần Lâm Kí.

“Lên đi.” Hai tay Kevin đút trong túi quần, trên môi là nụ cười mỉm quen thuộc.

“Ừm, ngủ ngon!” Lúc Lâm Dật Phi xoay người, Kevin lại vươn tay chạm lên mặt cậu.

“… Sao thế?”

“Không có gì, ngủ ngon.” Kevin chậm rãi buông tay, nhìn Lâm Dật Phi đi vào Trần Lâm Kí. Sự náo nhiệt của phố người Hoa cho dù đã mười hai giờ đêm vẫn chưa chấm dứt, hiện giờ là lúc ăn bữa khuya.

Lâm ma ma vẫn ngồi ở quầy thu ngân nói, “Con cái tên bại hoại này tối như vậy mới về, Chris trên lầu chờ con nãy giờ đó.”

“A? Chris?” Lâm Dật Phi chạy như bay lên lầu, mở cửa phòng thì thấy Chris đang chống đầu ngồi bên cửa sổ. Xem ra lúc nãy cảnh tượng Kevin đưa mình về đều bị anh trông thấy.

“Cậu đã đến rồi? Sau này nếu muốn đến, thì nhớ gọi một cuộc điện thoại cho tớ, tớ sẽ không ra ngoài.” Lâm Dật Phi nhảy lên giường, ngồi xuống bên cạnh Chris.

“Cậu ra ngoài cùng Kevin Phil.” Giọng nói của Chris rất trầm, Lâm Dật Phi biết anh đang giận.

Nhanh chóng tiến tới, Lâm Dật Phi gác tay lên vai đối phương nói: “Tớ và anh ấy đến một câu lạc bộ đấu kiếm để luyện tập. Cơ hội trao đổi kinh nghiệm tốt như vậy mà tớ lại quên gọi cậu, xin lỗi nha!”

“Cậu và anh ta cùng nhau luyện tập đấu kiếm?” Chris xoay người nhìn Lâm Dật Phi, ánh mắt anh rất nghiêm túc, làm Lâm Dật Phi như đóng đinh tại chỗ.

“Đúng vậy, không thì còn có thể làm gì?” Lâm Dật Phi lui ra sau, cánh tay khoát lên vai Chris cũng dần thả xuống.

“Anh ta thích cậu.” Chris nhấn mạnh từng chữ, ánh đèn phản chiếu làm Lâm Dật Phi không thấy rõ mặt anh.

“Ai… thích tớ?”

“Kevin Phil.”

Đáp án này làm Lâm Dật Phi suýt chút bị sặc nước miếng.

“Sao có thể chứ – sao cậu có thể nghĩ ra chuyện vớ vẩn như vậy –” Lâm Dật Phi không biết lúc này mình nên giật bắn mình hay nên cười điên cuồng đây.

“Chuyện này một chút cũng không vớ vẩn.” Chris nói đến thực kiên định.

“Không nói đến việc Kevin là nam… cho dù anh ấy thích tớ, thì làm sao mà cậu biết được?” Vẻ mặt của Lâm Dật Phi như muốn nói “sao có thể chứ”.

“Cậu thật sự muốn biết vì sao tớ nhìn ra được chuyện này ư?” Chris nhẹ giọng hỏi Lâm Dật Phi.

Rõ ràng ngữ điệu mềm nhẹ như thế nhưng Lâm Dật Phi lại cảm thấy hơi thở này mang một tia nguy hiểm. Cậu mất tự nhiên lùi ra phía sau, rút khuỷu tay về.

Chris vươn tay qua, một tay kéo Lâm Dật Phi vào lòng mình.

“Chr…” Lâm Dật Phi hé môi còn chưa kịp nói ra tên đầy đủ của đối phương, thì đã bị Chris hung hăng chặn lại, nụ hôn mạnh mẽ này đã thoát khỏi mối tình đầu luôn luôn lãng mạn của những đứa trẻ. Lâm Dật Phi chỉ biết mở to hai mắt sửng sốt, cho đến khi Chris ôm gáy cậu ngã lên giường, lưỡi anh xâm lấn rồi tàn sát bừa bãi, liếm hôn từng tấc trong khoang miệng Lâm Dật Phi thì cậu mới chợt bừng tỉnh.

“Ưm… Ưm…” Lâm Dật Phi ấn ấn vai Chris, cố sức đẩy anh ra, chỉ cần giữa hai người có một chút khe hở thì Chris sẽ càng thêm dùng sức áp đến.

Chris là loại người hướng nội nên Lâm Dật Phi chưa từng nghĩ đến anh sẽ dùng phương thức kịch liệt như vậy mà hôn mình. Hai tay luôn giãy giụa của Lâm Dật Phi bị đặt ở hai bên, vô luận cậu có nghiêng đầu đi đến đâu thì vẫn bị Chris truy đuổi đến đó.

Không biết đã qua bao lâu, những cú đánh đá Lâm Dật Phi ngày càng không còn sức, Chris mới buông lỏng cậu ra.

Môi bị đối phương mút mạnh đến run lên, Lâm Dật Phi ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt. Anh như cũ nằm trên người Lâm Dật Phi, hơi thở mang tính áp chế và xâm lấn vẫn còn quẩn quanh hai người.

“Cậu… cậu…” Lâm Dật Phi nửa ngày cũng không nói ra được một câu đầy đủ.

“Cậu muốn hỏi tớ vì sao biết Kevin Phil thích cậu?” Giọng nói của Chris trầm trầm, hơi cúi đầu lộ ra chút u buồn.

Lâm Dật Phi chỉ nhìn anh.

“Bởi vì tớ cũng thế.” Nói xong câu đó, Chris đứng dậy đi xuống giường.

Lâm Dật Phi vẫn như cũ không phản ứng.

“Xin đừng chán ghét tớ.” Chris cúi đầu nói, mở cửa phòng Lâm Dật Phi rồi bỏ đi.

Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Dật Phi nâng tay chậm lên môi mình, nơi đó còn lưu lại hơi thở của Chris.

Hơn mười phút sau, dưới lầu truyền đến tiếng gọi to của Lâm ma ma: “Tiểu Phi! Đã mười hai giờ rồi mà còn không thèm đi tắm nữa hả!”

Lúc này Lâm Dật Phi mới như du hồn đi vào phòng tắm, trong nháy mắt dòng nước xối xuống người, cậu mới hiểu được vừa rồi Chris đã hôn mình…

Thật ra Lâm Dật Phi đã sớm nghĩ đến, trước khi trùng sinh ngài Ozbourn thậm chí ngay cả Kevin cũng đã nói qua rằng Chris thích mình, lúc ấy quá nhiều chuyện xảy ra làm mình không kịp suy nghĩ. Mà hiện tại, tất cả lại đến một lần nữa, Lâm Dật Phi nghĩ mình và anh vẫn còn nhỏ, còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng cậu chẳng ngờ được Chris lại vẫn thích mình.

Nụ hôn kia tuyệt đối không phải là thử nghiệm giữa hai đứa trẻ với nhau, ngược lại nó toát ra mong muốn chiếm giữ mãnh liệt.

Trời ơi… vì sao lại như vậy… Chris chỉ mới mười bốn tuổi thôi mà…
Bình Luận (0)
Comment