<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
“A… xin lỗi.”
Lực độ cùng ôn độ của ngón tay đối phương rõ ràng như thế.
“Không sao.” Giọng nói của Chris lạnh nhạt, lại ẩn chút dịu dàng.
Sau khi nói chuyện thêm mấy câu, đèn trên trần nhà bỗng tắt, phim đã bắt đầu chiếu.
Trong phim, một bé trai đang đạp xe đạp chở bé gái chạy trên con đường nhỏ, ven đường là một vài quán cà phê, cùng mấy cửa tiệm tạp hóa.
Bé trai nhận phát báo, sáng nào cũng dậy sớm đi phát báo, mà bé gái thì ngồi trên yên sau, hai người cùng trò chuyện, bé trai sẽ dừng xe trước cửa nhà để bé gái đi tới nhét chúng vào các khe cửa, ánh ban mai cứ thế chiếu rọi bóng dáng của họ.
Lâm Dật Phi nghiêng mặt nhìn Chris, đối phương chăm chú xem, dường như cảnh tượng này không gợi lên cho anh chút suy nghĩ nào.
Sự thật chứng minh bộ phim nhẹ nhàng này không thích hợp với Elizabeth, hai mươi phút sau, nàng đã thành công ngồi ngủ gục trên ghế.
Phim vẫn đang chiếu. Có một buổi biểu diễn được tổ chức, hai người trèo lên cây xem các màn biểu diễn này, đôi mắt lấp lánh ánh sáng. Bé gái rơi từ trên cây xuống, ống kính xoay tròn khiến tim người xem phải giật thót lên.
Lâm Dật Phi chợt cảm giác có người đặt tay lên tay mình, tựa như bản năng, đến lúc cậu nhận ra thì nó đã nhanh chóng luồn vào khe hở giữa các ngón tay cậu. Một khắc kia, tim Lâm Dật Phi như ngừng đập, thật giống như bé trai đang ôm lấy bé gái cùng nhau rơi xuống cành cây đó. Nó vì bảo vệ cho cô bé, mà chân bị gãy. Cô bé khóc, nó chỉ nhíu mày ngồi dưới đất không ngừng an ủi cô bé, “Không có việc gì đâu.”
Ngay lúc này, Mạn Mạn không cẩn thận làm đổ nước ngọt, vừa lúc đổ lên quần Lâm Dật Phi.
Mạn Mạn vừa định nói xin lỗi, Lâm Dật Phi đã làm một hành động bảo nàng chớ lên tiếng, “Tớ đi nhà vệ sinh, rất nhanh sẽ trở lại.”
Cậu ngồi dậy, lúc đi qua mặt Chris, không biết có phải do quá khẩn trương hay không mà lại vấp trúng đôi chân đang để ra ngoài của đối phương, thế là lập tức ngã lên người Chris. Cậu hoảng hồn muốn đứng dậy, bàn tay đối phương đã đỡ thắt lưng cậu, vững vàng nâng cậu lên.
“Cám ơn.” Lâm Dật Phi nhẹ giọng nói, xoay người nhìn đôi mắt đang phát sáng trong bóng đêm.
“Không cần.”
Lâm Dật Phi chạy như điên tới nhà vệ sinh, rút khăn giấy ra không ngừng chà lau cái quần bị ướt của mình, chà chà chà, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, thời gian qua thật nhanh, hai người đã không còn là trẻ con nữa. Nhưng thật ra cậu và Chris cũng là <Hai đứa trẻ vô tư>, chỉ có một điều không giống, hai cậu đều là con trai.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy ảnh của Chris trong gương đang đứng phía sau. Giật mình, Lâm Dật Phi quay đầu lại, “Cậu cũng đi…”
Thân thể bị ôm lấy, Chris kéo cậu vào buồng vệ sinh, hai tay ôm Lâm Dật Phi, áp chặt cậu lên cửa, để Lâm Dật Phi dựa vào lòng mình.
“Này!” Lâm Dật Phi trợn tròn mắt, “Cậu làm tớ sợ đó!”
“Con đà điểu cậu khiến tớ phiền chết rồi.” Chris cong khóe miệng, ánh mắt trêu chọc, nghiêng đầu hôn lên môi cậu. Anh không chút kiên nhẫn mà mút mạnh, thô bạo chuyển đổi từng góc độ như muốn giữ chặt lấy tất cả của Lâm Dật Phi. Đầu lưỡi cuồng loạn như đang châm ngòi, tay siết càng thêm chặt, Lâm Dật Phi vốn cứng người giờ đây bị nụ hôn này đánh tan tất cả suy nghĩ.
Lúc Chris dừng lại thở dốc bên môi Lâm Dật Phi, cậu rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, “Ha! Cậu học được từ đâu thế!”
“Học cái gì?” Giọng nói của Chris như đang tận lực kiềm nén thứ gì đó, khuôn ngực phập phồng tựa như từng đợt sóng đánh vào bờ.
“Hôi môi đó!” Lâm Dật Phi có chút tức giận, kiếp trước cậu xem không ít AV, nhưng lại không cao cấp như Chris vậy.
“Tớ muốn hôn cậu thế nào thì hôn, vì sao còn phải học?” Chris lại hôn lên môi Lâm Dật Phi, đầu lưỡi không chút do dự luồn vào chỗ lõm giữa hai môi.
“Thiết! Cậu cho tớ bị ngu à!” Lâm Dật Phi lấy tay đẩy đối phương ra, nhân tiện mở cửa, cười xấu xa, “Cậu có thể ở đây tiếp tục hôn cánh cửa này, ha ha!”
Trở lại chỗ chiếu phim, Lâm Dật Phi đợi khoảng mười phút mới thấy Chris trở về chỗ ngồi.
“Hắc, cậu làm gì mà đi lâu vậy?” Lâm Dật Phi nhỏ giọng hỏi.
Câu trả lời của Chris khiến người ta rút gân, “Hôn cánh cửa buồng vệ sinh.”
Phim đã chiếu tới lúc bé trai và bé gái trở thành thiếu niên. Mối tình đầu của cô gái, nàng yêu nam sinh đẹp trai nhất của khối, mà thiếu niên chỉ chăm chú nhìn nàng, dùng hết khả năng của mình, ở nơi mà nàng không thấy, bảo vệ nàng khỏi những tổn thương của tình yêu. Khi cô gái thất tình, nàng ngồi một mình trong phòng âm nhạc, thiếu niên ôm nàng vào lòng, cuối cùng nước mắt của cô gái rơi như mưa.
Mạn Mạn xem đến nhập tâm, nàng là một nữ sinh rất dễ xúc động.
Lại có thứ gì đó áp lên tay cậu, cậu vừa nghiêng đầu, không ngờ Chris thế nhưng lại lần thứ hai công khai hôn môi cậu.
Đó là một nụ hôn quá mức bất ngờ, đầu lưỡi đảo qua môi trên Lâm Dật Phi, chạm nhẹ rồi chỉ trong nháy mắt đã rời đi, mang theo loại dục vọng quyến luyến khó hiểu.
Hô hấp của Lâm Dật Phi như bị chặn đứng, vài giây sau, lúc tỉnh lại vẫn còn cảm nhận được độ ấm của Chris trên môi mình, mà đối phương tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ có bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay cậu.
Tên ngu ngốc này, ở nhà vệ sinh hôn còn chưa đủ hay sao!
Trong bóng tối, vẻ mặt Lâm Dật Phi lộ nét buồn bực, nhưng khóe môi lại nhếch lên chứa đầy ý cười.
Phim không nói tới vấn đề sau này họ có yêu nhau hay có kết hôn với nhau không, kết thúc chỉ là thiếu niên kia đạp xe, cô gái ngồi phía sau ôm lưng y, đầu tựa lên lưng y dường như đang lắng nghe nhịp tim đập của đối phương. Hình ảnh vẫn được tiếp tục, giống như quãng đường mà họ chạy không bao giờ có giới hạn. Chữ hiện lên, đèn trên trần được bật sáng, lông mi Elizabeth run run, tỉnh lại.
Bốn người ra cửa rạp chiếu phim, Elizabeth hơi ngượng ngùng vì mình ngủ quên, mọi người không ai đề cập đến chuyện này nên nàng càng cảm thấy xấu hổ.
“Có muốn cùng nhau ăn cơm không? Thức ăn Trung Quốc?” Lâm Dật Phi hỏi Elizabeth, nhưng cái mà cậu mong chờ là câu trả lời của Chris.
“Không được, tối nay tớ phải về cùng mẹ tớ.” Chris uyển chuyển từ chối, dì Ozbourn quả thật cần được chăm sóc.
“Vậy được rồi… lần sau gặp.” Lâm Dật Phi xoay người, hít sâu một hơi.
Tối hôm đó, Trần Lâm Kí chuẩn bị rất nhiều món ngon và bánh kem cho Mạn Mạn, chúc mừng sinh nhật mười bốn tuổi của nàng.
Mà Chris thì cùng ngồi xem ti vi với mẹ, Elizabeth buồn chán ngồi bên cạnh.
“Hồi chiều sau khi thi đấu xong các con đi đâu thế?”
“Xem phim.” Chris thản nhiên trả lời.
“Cùng với Lâm và bạn gái của anh ấy.” Elizabeth thấy Chris nói, nên cũng nói theo.
“A, Lâm có bạn gái sao? Khó trách gần đây không có qua đây chơi nữa.”
“Đó không phải là bạn gái cậu ấy.” Chris vuốt cằm, không ai có thể hiểu được tâm tư ẩn sâu trong đôi mắt kia.
Dì Ozbourn cười xoa xoa hai má Chris, “Hay là con cũng tìm một người bạn gái đi, để khi đi chơi cùng nhau không cảm thấy xấu hổ. Xem phim gì thế?”
“Hai đứa trẻ vô tư.” Chris trả lời.
Dì Ozbourn bỗng nhiên nở nụ cười, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó rất vui.
“Mợ à, mợ đang cười gì vậy?” Elizabeth nghiêng đầu khó hiểu.
“Mẹ thấy thật ra con và Lâm cũng là hai đứa trẻ vô tư đó.” Ozbourn nhìn đứa con thân yêu của mình, “Con còn nhớ hồi các con cùng nhau chạy xe đạp đi phát báo hay không, còn ngôi nhà âm nhạc kia của các con nữa, con đã mất rất nhiều tâm tư tháo đi hộp âm nhạc mà ba con tặng cho mẹ để lắp vào căn nhà đó. Nhưng sau Lâm lại bán nó đi, nên con mới giận nó đúng không?”
“Mẹ à, hai đứa trẻ vô tư nói về một cô gái và một chàng trai.” Chris vẫn thản nhiên.
“Nếu Lâm là con gái thì tốt rồi.” Dì Ozbourn ngẩng đầu, “Nó sẽ chăm sóc con, yêu quý con. Lúc ấy mẹ không cần lo lắng gì nữa.”
“Con cũng rất hiểu Chris! Con sẽ yêu quý anh ấy mà!” Elizabeth nghe được lời nói của mợ, tức giận lên tiếng.
“Cậu ấy không phải con gái.” Chris hạ tầm mắt.
Dì Ozbourn giật mình, nhìn vẻ mặt của con mình, bỗng nhiên hít sâu một hơi, ôm Chris vào lòng, “Mẹ nên sớm phát hiện, nên sớm nghĩ tới…”
“Không sao đâu mẹ.”
“Con còn quá nhỏ, Chris à…”
Elizabeth bên cạnh ngẩng đầu, cảm thấy mình không hiểu gì cả.
Thời gian trôi qua, trường của Lâm Dật Phi lại trải qua tình huống cực kỳ nguy hiểm mà vào được trận bán kết. Theo đánh giá, biểu hiện của Ivy trong trận này rất xuất sắc, hoặc là nói hắn sở hữu phong cách trời sinh có thể khắc chế đối thủ, chỉ cần hắn lên sân, thì đối thủ lập tức bị áp chế, mà biểu hiện của Mark cũng không còn tệ nữa, những trận đấu trước đã giúp hắn tích lũy không ít kinh nghiệm, Lâm Dật Phi thì không cần phải nói, bởi vì Ivy quá xuất sắc, nên hiệp cuối cậu không chịu quá nhiều áp lực. Đối thủ của bọn họ là trường công lập duy nhất tham gia trận đấu đoàn thể trừ trường của Lâm Dật Phi. Trận đấu kết thúc, hành lễ với nhau. Cứ tiếp tục thế này, Lâm Dật Phi tự tin mình có thể vào trận chung kết đấu với trường Griffith của Chris. Khi cậu lên thính phòng tìm Katherine, thì đúng lúc trận tứ kết giữa Chris và Andrew Patrick cũng vừa xong.
Chris thắng Andrew hai kiếm. Katherine cảm thán, trận đấu của hai người kia khẩn trương đến nỗi giống trận chung kết vậy.
Lâm Dật Phi nhìn Chris cùng Andrew đang bắt tay nhau, cậu hiểu rằng người nào thua Chris hai kiếm, chứng tỏ trình độ của người đó cũng rất cao.
Mà lúc này, Elizabeth đã vui vẻ đi tới.
“Chào, Lâm.”
“Chào em, hôm nay đến xem trận đấu của Chris?”
“Đúng vậy, đương nhiên cũng vì muốn đưa cái này.” Elizabeth đưa hai tấm thiệp màu đỏ cho Lâm Dật Phi, “Thứ năm tuần này là sinh nhật của em, tổ chức tại nhà Ozbourn, em rất mong anh có thể tới dự. Anh có thể dẫn theo Mạn Mạn, em biết hai người lúc nào cũng như hình với bóng.”
Katherine bên cạnh không có ấn tượng tốt với Katherine, “Nga, em không biết người cùng Lâm như hình với bóng thật ra là chị sao?”
Elizabeth tự động xem nhẹ câu hỏi đó, “Nhớ phải tới đó nha.”
“Nga…” Lâm Dật Phi ngẩn người, đi tới nhà Ozbourn đồng nghĩa với việc đi gặp Chris…
Mạn Mạn đi đến chỗ Lâm Dật Phi, nhìn tấm thiệp mời kia, “Chúng ta có cần chuẩn bị quà cho em ấy không?”
“Em ấy không phải là đại tiểu thư hay sao?” Lâm Dật Phi lắc đầu, “Những thứ mà em ấy thích không phải thứ chúng ta đủ sức mua tặng đâu.”
Nhưng hôm đó, Mạn Mạn và Lâm Dật Phi vẫn mua một sợi dây chuyền tặng Elizabeth, mặt dây chuyền là một viên thủy tinh nhỏ, tuy rằng nó rất bình thường so với những món trang sức của Elizabeth, nhưng cũng thực tinh xảo. Ăn tiệc ở nhà Ozbourn, khó tránh khỏi việc gặp Chris. Mạn Mạn ăn mặc thật kỹ, nàng còn bảo mẹ trang điểm giúp mình, Lâm Dật Phi vừa dựa cửa vừa nói với nàng: “Thứ đó không hợp với cậu.”
Vốn Lâm Dật Phi còn buồn bực không biết nên đến nhà Ozbourn bằng phương tiện nào, không ngờ George đã lái xe đậu dưới lầu Trần Lâm Ký.
“A, George, cháu không ngờ bác sẽ tới đó.” Lâm Dật Phi vừa kinh ngạc mở cửa xe vừa hỏi, “Là Chris bảo bác tới sao?”
“Cháu là đang nói tới cậu thiếu gia không biết cách biểu đạt suy nghĩ của mình ư?” George mỉm cười, “Bác chỉ suy đoán ý nghĩ của thiếu gia, sau đó tới đón các cháu mà thôi. Tiệc được tổ chức vào buổi tối, sao có thể để các cháu một mình đi tới đó chứ?”
Lâm Dật Phi nở nụ cười, mình luôn không có ấn tượng tốt với George, bởi vị quản gia này đã từng giấu hết tất cả thư mà mình gửi cho Chris, cũng giấu đi địa chỉ nhà cậu sau khi chuyển nhà. Hơn nữa ông ta nói chuyện ngắn gọn, nghe thiếu tình cảm hệt như một cỗ máy. Nhưng hiện tại, Lâm Dật Phi biết George thật sự rất quan tâm tới Chris.