<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
Đó là một nụ hôn thật khẽ, lúc chạm vào nhau cũng không có hơi thở sắc tình gì, nhưng hai tay lại ôm chặt Lâm Dật Phi.
Đầu lưỡi khẽ đẩy môi trên, lúc đang dây dưa, Lâm Dật Phi không tự giác lui về phía sau, nhưng đối phương lại đi theo cậu, Lâm Dật Phi muốn quay đầu sang chỗ khác, nụ hôn của Chris trượt qua khóe môi rồi lại lần nữa hôn lên, khi Lâm Dật Phi lui thêm nữa, thì đã lui đến cửa sổ, cái ôm của Chris không tạo cảm giác áp bách với Lâm Dật Phi, mà Lâm Dật Phi lúc này muốn tránh cũng không thể.
Chris ôm chặt cậu, vươn một tay kéo màn, bên tai là tiếng soạt của bức màn bị kéo xuống, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
Rốt cuộc Chris cũng buông cậu, Lâm Dật Phi cúi đầu, thở gấp, khi phản ứng lại, thì cậu đã đẩy Chris ra.
Nhưng hai tay cậu lại bị đối phương cầm chặt, đặt lên tai anh. Hơi thở ** lập tức tràn lan trong không khí, ẩn ẩn vài phần nguy hiểm.
“… Chris… đừng như vậy…” Lâm Dật Phi khẩn cầu nhìn anh, anh vừa mất mẹ, nếu làm tiếp nữa thì Lâm Dật Phi cũng không thể từ chối.
Nhưng Chris lại chỉ mút lấy đôi môi Lâm Dật Phi, lưỡi luồn vào khoang miệng cậu mà cướp đoạt tất cả của cậu.
“Ưm… ưm…” Lâm Dật Phi muốn né tránh, nhưng đầu lại bị nụ hôn mãnh liệt này cố định trên cánh cửa sổ thủy tinh.
Tất cả suy nghĩ đều bị nụ hôn điên cuồng này quét đi, giãy giụa của Lâm Dật Phi trở thành phí công, khi Chris tách hai chân cậu ra, Lâm Dật Phi hoảng sợ… cậu không ngờ có một ngày Chris sẽ làm như vậy với mình.
Khi Lâm Dật Phi đang nghĩ phải làm thế nào để đá Chris ra, thì đối phương lại buông lỏng cậu.
Đầu Chris tựa lên vai Lâm Dật Phi, cả thân thể anh bắt đầu run rẩy. Cuối cùng Lâm Dật Phi đã hiểu, anh đang khóc.
Dì Ozbourn mất ở Thụy Sĩ, từ lúc ấy Chris chưa từng khóc. Cảm xúc mà anh luôn kiềm chế, cuối cùng có thể tràn ra.
Lâm Dật Phi cứ thế mà đứng, vươn tay chậm rãi ôm lấy anh.
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Chris khóc.
Sau khi tang lễ chấm dứt, Lâm Dật Phi được Ozbourn tiên sinh mời vào thư phòng.
“Đây là lá thư em ấy để lại, sức khỏe của em ấy không tốt, nên chú biết lá thư này đã được viết rất lâu trước kia. Chú không có xem nội dung bên trong, nhưng chú biết em ấy viết gì.” Ozbourn tiên sinh rời khỏi bàn, “Chú nghĩ hẳn nên để nó cho cháu, cháu hãy cẩn thận xem hết nó. Vô luận cháu lựa chọn thứ gì, thân là ba Chris, chú rất cảm kích cháu.”
Lâm Dật Phi ngồi bên bàn, dùng dao rọc giấy chậm rãi mở lá thư, nét chữ xinh đẹp của dì Ozbourn hiện lên trước mắt.
Lâm thân yêu, khi con đọc lá thư này, thì dì đã hoàn toàn rời xa Chris rồi. Là một người mẹ, dì có trực giác của mẹ, nên lần đầu tiên khi dì gặp con, dì đã biết con rất đặc biệt. Những thứ con cho Chris, người làm mẹ này không thể cho. Dì biết cho dù là đôi bạn rất thân cũng không thể nào lớn lên mà vẫn như hình với bóng, trong khoảng thời gian con và Chris xa nhau, dì nghĩ dì đã đoán ra điều gì đó. Con là một đứa bé Trung Quốc, giàu tình cảm lại rất có trách nhiệm, nhưng sự cố chấp của Chris nhất định sẽ làm con sợ hãi mà lùi bước. Nếu có một ngày con cảm thấy mình phải rời khỏi nó, dì hy vọng nguyên nhân chỉ có một, đó là con thật sự không thể chấp nhận nó dù chỉ một chút. Bởi vì cho dù chỉ một chút, thì thứ mất đi mà muốn bù trở lại sẽ rất khó, thời gian không biết quay đầu lại. Cuối cùng của cuối cùng, chúc con và Chris luôn luôn vui vẻ hạnh phúc.
Lâm Dật Phi xem xong lá thư này, nâng tay sờ trán.
Thì ra mẹ của Chris đã sớm thấy được, nhưng đó là dì ấy trông thấy bắt đầu hay là không thể đoán trước kết quả đây?
Có lẽ ai cũng không thể đoán trước kết quả, nhưng Lâm Dật Phi biết trước khi trọng sinh họ chưa từng biểu lộ sự tiếc nuối.
Đêm đến, Lâm Dật Phi và Chris cùng nhau nằm trên giường, hai người đều không buồn ngủ.
“Hết tuần này tớ phải về đi học.”
“Cậu đang giận tớ, bởi vì tớ hôn cậu.”
“Không có.”
“Tớ sẽ không vì vậy mà nói lời xin lỗi với cậu.”
“Tớ biết, nếu có thêm một lần nữa cậu cũng sẽ làm vậy.” Lâm Dật Phi trở mình, nhìn Chris, sau đó nở nụ cười.
Chỉ là một nụ cười khe khẽ, lại khiến tim Chris loạn nhịp. Khi Lâm Dật Phi nhắm mắt muốn ngủ, Chris lại nâng cằm cậu, hôn lên môi cậu, đó là một nụ hôn thực lưu luyến, lần đầu tiên Lâm Dật Phi cảm thấy mình rất ngốc, không biết nên đặt tay ở đâu, cũng không biết mình có nên đáp lại hay không.
Nụ hôn của Chris ngày càng sâu, anh chậm rãi đè lên người Lâm Dật Phi, luồn mười ngón tay vào nhau, đặt nó sang hai bên gối.
Khi nụ hôn này chấm dứt, Chris lại quyến luyến hôn lên hai má, vành tai Lâm Dật Phi, sau đó nhẹ nhàng mút cằm cậu.
Lâm Dật Phi giãy giụa, cậu không quen chuyện thân mật như vậy, Chris lập tức thả lỏng tay cậu, đè lại eo và đùi cậu, “Đừng nhúc nhích.”
Sau đó, Lâm Dật Phi hít sâu một hơi, có cái gì đó chạm vào bụng của mình, nóng rực…
“Cậu… cậu…”
“Đây là hiện tượng tự nhiên.” Chris nghĩ rằng Lâm Dật Phi không biết tình hình bây giờ, nhưng sao Lâm Dật Phi có thể không biết? Bọn họ đã mười lăm tuổi!
Chris cúi đầu tiếp tục hôn chóp mũi Lâm Dật Phi, lúc này cả người Lâm Dật Phi đều cứng lại.
“Kia… cậu muốn giải quyết ‘hiện tượng tự nhiên’ của cậu như thế nào?” Lâm Dật Phi nuốt nước miếng, phát ra tiếng ừng ực.
Bàn tay Chris cách một lớp áo ngủ vuốt nhẹ eo Lâm Dật Phi, chậm rãi trượt xuống dưới, luồn vào trong quần ngủ, vuốt ve mông cậu, ngón tay xoa quanh khe hở.
“Cậu… sẽ không làm gì với tớ chứ?” Đôi mắt Lâm Dật Phi hiện lên tia sợ hãi, Chris mỉm cười.
“Cậu cười cái gì?”
“Vẻ mặt hiện tại của cậu thật đáng yêu.” Chris cúi đầu hôn lên mi mắt cậu, “Tớ tự mình vào phòng tắm giải quyết.”
Nhìn bóng lưng Chris, Lâm Dật Phi ngây ngẩn, vừa rồi cậu ấy cười ư? Đó là Chris, người luôn rất ít khi cười?
Lúc Lâm Dật Phi lấy lại tinh thần sau khi nhìn thấy nụ cười kia, thì bắt đầu tự hỏi một chuyện quan trọng khác. Đó là chuyện thực rõ ràng, cậu và Chris đã bắt đầu phát dục, mà Chris cũng thực rõ ràng đã bắt đầu có nhu cầu về mặt kia.
Tuy rằng Chris rất quan tâm đến suy nghĩ Lâm Dật Phi, nhưng lỡ như cậu ấy dùng biện pháp mạnh với mình thì làm sao đây?
Cái gì gọi là Chris dùng biện pháp mạnh với mình chứ? Chẳng lẽ mình chỉ có thể bị người khác dùng biện pháp mạnh thôi sao!
Lâm Dật Phi hận mình đã tự xem nhẹ bản thân. Nhưng căn cứ theo sức mạnh cho tới bây giờ của mình và Chris, thực rõ ràng Lâm Dật Phi không có ưu thế gì cả.
Cậu thật sự một chút cũng không muốn… không muốn làm người phía trước trưởng thành phía sau lại bị…
Ngay khi Lâm Dật Phi đang suy nghĩ liên miên, Chris đã kéo chăn nằm xuống.
“Cậu chưa từng bị như vậy sao?” Chris từ phía sau ôm lấy Lâm Dật Phi, khi nói chuyện, hơi thở phả vào cổ cậu.
“…” Lâm Dật Phi biết phải trả lời thế nào với vấn đề này đây?
“Vẫn chưa từng sao?” Bàn tay Chris chậm rãi trượt xuống, luồn qua quần ngủ của Lâm Dật Phi, tiếp tục di chuyển chạm vào tiểu huynh đệ của cậu.
“Đừng!” Lâm Dật Phi cầm chặt tay anh, “Cậu muốn làm gì?”
“Giúp cậu làm súng.” Khi Chris nói ra những lời này, giọng anh vẫn bình tĩnh, biểu tình trên mặt tựa như đang nói “Giúp cậu châm trà.”
“Nơi đó của cậu đến tận bây giờ vẫn chưa từng dựng lên sao?” Sườn mặt Chris gần như dán sát bên tai Lâm Dật Phi, điều này khiến cả người cậu càng nóng hơn.
“Tớ có qua, được rồi chứ…” Lâm Dật Phi không dám nhúc nhích, nhưng tức giận nhất là tiểu huynh đệ lúc nãy còn ngoan ngoãn của mình, bây giờ thế nhưng lại ngẩng đầu.
Chris nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Dật Phi, “Được rồi, tớ không đùa cậu nữa. Chúng ta ngủ đi.”
Cảm giác sức nặng của Chris trên người mình biến mất, Lâm Dật Phi rốt cuộc có thể thở ra một hơi. Mà sau khi trầm tĩnh lại, nơi đó thật sự đứng lên rồi.
Lâm Dật Phi cứng người không dám nhúc nhích, mà Chris và cậu hai người dựa lưng vào nhau.
Tất cả cảm quan đều trở nên sâu sắc hơn, Lâm Dật Phi nghe thấy tiếng hít thở của Chris dần kéo dài, cho đến khi cậu nghĩ rằng đối phương đã ngủ, mới chậm rãi xuống giường, đi vào phòng tắm, ngồi trên bồn cầu.
Cậu bắt đầu nghĩ đến nữ diễn viên gợi cảm mà mình thích nhất, nhưng vẫn không thể phóng ra.
Lâm Dật Phi khép hờ đôi mắt, trong đầu mất tự nhiên nghĩ đến cảnh mà Chris hôn mình. Bờ môi của anh, độ ấm của anh, và xúc cảm nơi ngón tay của anh.
Bỗng nhiên, một sức mạnh cậy mở môi cậu, cuồng nhiệt hôn khiến cậu tỉnh lại.
Lâm Dật Phi mở to mắt mới phát giác Chris không biết khi nào đã đến, cậu ấy nhất định đã thấy bộ dáng vừa nãy của mình.
Chris nửa quỳ trước mặt Lâm Dật Phi, anh chấp nhất mà hôn môi Lâm Dật Phi, ngón tay trượt xuống nắm lấy tiểu huynh đệ của cậu. Trong nháy mắt tiếp xúc này, Lâm Dật Phi cứng cả người. Lâm Dật Phi không biết từ khi nào Chris đã trở thành cao thủ về mặt đó. Mà độ nóng của bàn tay anh gần như khiến Lâm Dật Phi phóng ra trong chớp mắt.
“Thoải mái không?” Chris nhẹ giọng hỏi bên tai Lâm Dật Phi, giọng nói hơi lạnh phảng phất chạm vào thần kinh cậu, khiến cậu lập tức phóng ra trong tay Chris.
Lâm Dật Phi lấy lại tinh thần, nhìn chất lỏng trong tay Chris, thẹn thùng kéo lại quần mình.
“Cậu… cậu thật quá đáng!” Lâm Dật Phi trừng Chris.
Đối phương chỉ mở vòi nước rửa đi chất dịch dinh dính.
Tắt nước, Chris nhếch môi với Lâm Dật Phi, tựa như lúc trước khi lần đầu tiên Lâm Dật Phi đưa hộp cơm cho anh, “Bởi vì lúc nãy trông cậu rất gợi cảm.”
“Cái gì?” Lâm Dật Phi đi sau Chris, vẻ mặt cực kỳ rối loạn.
“Ngủ đi, chẳng lẽ cậu muốn thêm một lần sao?” Chris vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
“Ngày mai tớ sẽ không ngủ chung với cậu nữa!” Lâm Dật Phi kéo hết chăn qua, chỉ chừa lại một góc chăn cho Chris.