<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
“Nhưng rất ít người có thể giống cậu ta như vậy. Thích thì thích, không thích sẽ nói không thích. Không vì một lễ nghi nào mà nói dối để che dấu suy nghĩ của mình.” Rex nhếch môi, nhìn Lâm Dật Phi, “Không phải tốt với cả thế giới, mà chỉ tốt với một số người hoặc một người.”
Lâm Dật Phi không ngờ Rex lại có thể nhìn thấy điểm đặc biệt này ở Chris.
“Vì sao lại lộ ra vẻ mặt như thế? Chris là đối thủ của tôi trên đấu trường, là địch thủ của tôi trên tình trường, nếu muốn thắng cậu ta, phải hiểu cậu ta như hiểu bản thân tôi vậy.”
Lúc này, Chris đã trông thấy Lâm Dật Phi và Rex đang trò chuyện, muốn đi đến, nhưng Elizabeth vẫn không hết hy vọng tiếp tục chắn trước mặt anh.
“Chẳng lẽ nghỉ đông anh muốn đến phố người Hoa ở sao!”
Chris nghiêng người đi qua, Elizabeth ôm cổ anh.
Lúc này, mọi người có muốn không nhìn hai người họ cũng khó.
“Vì sao? Vì sao lại đưa em đến trường nữ sinh, không cho em về nhà cũng không cho mẹ đến thăm em! Anh cũng không để ý đến em! Rốt cuộc là vì sao!”
Chris kéo tay Elizabeth ra, “Về trường đi.”
Elizabeth nhìn theo bóng lưng Chris, sau đó lướt qua nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, ánh mắt đó như muốn lên án cậu đã cướp đi anh họ của mình.
“Đi thôi, đi thay quần áo.” Chris đi đến bên cạnh Lâm Dật Phi, ánh mắt như gió lạnh đảo qua Rex, mang theo ý cảnh cáo.
Elizabeth cắn chặt răng, cứ tiếp tục như thế thì mình sẽ càng thêm mất mặt. Nhưng nước mắt vẫn không thể khống chế rơi xuống, cô nàng nhịn khóc, rời khỏi đấu kiếm quán.
Lâm Dật Phi thở dài, bỗng nhìn thấy đôi giày cao gót ở trên cái ghế lúc nãy Chris ngồi.
“Cậu đến nhà ăn chờ tớ một chút.” Lâm Dật Phi cởi hộ cụ ra, ấn vào tay Chris sau đó cầm đôi giày cao gót chạy ra ngoài.
Cậu không phải không đồng cảm với Elizabeth, cậu cũng hiểu được sự lạnh lùng của Chris là thật không giả, nhưng Lâm Dật Phi cũng không hy vọng Chris chỉ vì quan tâm cậu mà khiến những người có ấn tượng tốt với cậu trở nên ghét cậu. Cuối cùng rồi sẽ có một ngày cậu đặt chân vào xã hội, ở những khi cậu không được người khác che chở, cậu sẽ bị người khác làm bị thương.
Đi ra đấu kiếm quán, nước mắt rốt cuộc cũng lăn dài trên mặt Elizabeth, tầm mắt trở nên mơ hồ. Đi xuống cầu thang, mới nhớ ra mình đã để giày trong đấu kiếm quán, nhưng cô không muốn trở lại, ánh mắt của những người đó và thái độ của Chris đều làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
“Liz.” Lâm Dật Phi gọi cô.
Elizabeth không quay đầu, ngược lại càng nhanh chân xuống cầu thang.
“Liz, không mang giầy đi trong trường sẽ có càng nhiều người nhìn em.” Lâm Dật Phi biết cô vì bị mất mặt nên không muốn nhìn mình.
Elizabeth dừng bước, không biết có nên quay đầu nhìn Lâm Dật Phi hay không.
Lâm Dật Phi ngồi xổm bên chân cô, đặt giày xuống, nâng chân cô lên giúp cô mang vào.
“Thật ra em không nên mang đôi giày cao như vậy.”
“Sao? Sợ tôi làm trầy sàn đấu kiếm của mấy người à? Chris ghét tôi, nên tôi làm gì cũng sai cả!”
“Không liên quan đến chuyện sàn đấu kiếm, mà là em vẫn chưa đủ mười sáu tuổi, mang giày cao gót quá sớm sẽ không cao được.”
Lâm Dật Phi chậm rãi đứng lên, “Về sớm một chút. Anh tin Ozbourn tiên sinh cho em đến trường nữ sinh học là vì muốn em tiếp thu nền giáo dục tốt nhất. Nếu chú ấy biết em trốn học chạy đến đây, chú ấy sẽ thất vọng.”
“Lâm, anh có biết tôi rất ghét anh hay không!” Elizabeth nhếch môi, nhăn mặt vẽ ra một nụ cười đau khổ.
“Anh biết.”
“Tôi mới là em họ của anh ấy, là người đáng lẽ ra nên ở bên anh ấy. Từ nhỏ đến lớn cho dù tôi dùng phương pháp nào tiếp cận anh ấy, thứ có được vĩnh viễn cũng chỉ là sự lạnh nhạt!”
“Thật ra em tại sao lại cứ để ý những chuyện như vậy? Ozbourn tiên sinh là ba Chris, giữa hai người không phải cũng không quá thân thiết hay sao?”
“Vậy còn anh? Chris vì anh mà làm rất nhiều chuyện anh ấy vốn sẽ không làm!” Elizabeth đột nhiên dùng móng bấu vai Lâm Dật Phi, cậu chưa từng nghĩ tới tay của một cô gái lại có thể có sức lực lớn đến vậy.
“Nói cho tôi biết đi! Rốt cuộc anh đã dùng biện pháp gì! Nói cho tôi biết có được không!” Elizabeth khóc nức nở.
“Đừng như vậy, Liz! Anh không dùng biện pháp gì cả, có lẽ chỉ là vì anh q uen Chris trong thời điểm cậu ấy nghèo khó mà thôi, cùng cậu ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn!” Lâm Dật Phi nhíu mày, đẩy tay Elizabeth ra.
Elizabeth lui về sau mấy bước, nhìn Lâm Dật Phi, “Mặc kệ anh dùng biện pháp gì cũng tốt, Chris thuộc về nhà Ozbourn, tôi cũng vậy.”
Giây phút đó, cô nàng dường như nghĩ tới chuyện gì, lại khôi phục dáng vẻ của một nàng công chúa kiêu ngạo, ngẩng cao đầu ưỡn ngực rời đi.
Lâm Dật Phi biết mình không thể khống chế suy nghĩ của Elizabeth, cậu mỉm cười đi đến nhà ăn, Chris đã ở đó chờ cậu.
Nhìn bàn ăn, tất cả đều là những món mình thích, cùng với mấy dĩa rau cải mình không thích.
“Chris… cậu có biết trái cây tớ thích ăn nhất là gì không?”
“Dưa hấu.”
“Sách tớ thích đọc nhất?”
“Cậu không thích đọc sách.”
“… Vậy những ngôi sao tớ thích nhất?”
“Nữ ngôi sao cậu thích nhất là Julia Roberts, nam ngôi sao là Matt Damon, ngôi sao đấu kiếm là Giulio Gaudini.”
Lâm Dật Phi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Chris, vì sao những sở thích của tớ cậu đều nhớ rõ như vậy?”
“Có phải Elizabeth đã nói gì với cậu?”
“Đúng vậy,” Lâm Dật Phi chống cằm chọc chọc rau dưa trên bàn, “Cậu gần như biết tất cả về tớ, nhưng lại không cách nào lộ ra vẻ mặt ôn hòa với em họ cậu. Cậu đối với tớ quá tốt, tốt đến nỗi khiến người khác đố kỵ.”
“Không lâu nữa sẽ được nghỉ.” Chris không muốn tiếp tục đề tài này.
“Ừm, tớ phải về nhà thăm mẹ tớ.” Lâm Dật Phi cười ha ha, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, bổ sung: “Chúng ta còn phải luyện tập thật tốt, bởi vì trận đấu cả nước được tổ chức vào học kỳ sau.”
“Dật Phi, tớ sẽ mạnh hơn nữa, nên cậu chỉ cần nhìn tớ là được.”
“Ừm.”
Lâm Dật Phi im lặng, nhìn Chris, vẻ mặt bình tĩnh.
Ngốc à, tớ đã sớm quen với việc chỉ nhìn cậu rồi.
Cuối tuần là trận chung kết của giải đấu trong phạm vi khu vực Washington, hạng mục bội kiếm dành cho nam đương nhiên là chiến trường giữa Chris và Rex. Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, xúc động còn hơn cả trận chọn ra người đi thi lúc trước, thế công của Chris bình tĩnh sắc bén. Anh không ngừng ép Rex lộ ra sơ hở, mà Rex cũng rất kiên nhẫn đáp trả. Hai người thăm dò lẫn nhau, đều chờ đợi phút giây tung một cú trí mạng.
Lúc hiệp một chấm dứt, điểm số thật ngoài ý muốn là 3 với 2, nó chứng minh Chris và Rex ở hiệp này phòng thủ rất cẩn thận.
Hiệp tiếp theo bắt đầu, công kích của Chris mãnh liệt hơn. Tuy tất cả mọi người đều vì sự tấn công của anh mà toát mồ hôi lạnh, nhưng Lâm Dật Phi biết Chris sẽ không để lộ sơ hở cho Rex. Quả nhiên, một cú chém xuống, sau đó lại chuyển vị trí, bước dài lên trước, điều này khiến Rex bất ngờ.
Lâm Dật Phi nắm chặt tay, trong lòng trầm trồ khen ngợi.
Rex sao có thể là một ngọn đèn đứng yên chỉ biết chiếu sáng, lập tức lấy lại phong độ. Hắn nghiêng thân kiếm đâm ra, tốc độ nhanh đến nỗi khiến khán giả phải sững sờ, nhưng phản ứng của Chris cũng nhanh không kém, nâng kiếm ngăn cản, mà mũi kiếm của Rex lại lướt qua phía sườn công kích, chỉ trong nháy mắt đã chém lên vai Chris.
Hít sâu, Lâm Dật Phi không thể không thừa nhận ngay cả mình cũng không thể tránh thoát kiếm này.
Trận đấu diễn ra ngày càng kích thích, điểm số cũng thay nhau vượt lên. Trước kia chưa từng gặp qua một đối thủ nào như Rex, Lâm Dật Phi đột nhiên phát giác mình từng đứng trên đấu trường quốc tế chỉ là một chuyện may mắn, trở thành tay kiếm thứ bảy thế giới, mặc dù cách đỉnh còn khoảng cách rất dài, nhưng đối với một số người luôn cố gắng trong thầm lặng mà thôi, mình là mục tiêu của những người đó.
Theo sự trôi qua của thời gian, trận đấu dần tiến tới kết quả. Mười lăm giây cuối cùng trở thành giờ phút quan trọng quyết định kết quả thắng bại.
Chris tựa như rút củi dưới đáy nồi, liên tục chuyển vị trí công kích, nhanh nhẹn mà quả quyết. Rex đáp trả lại, phản công, tần suất đỡ chém khiến người xem hoa cả mắt. Còn năm giây, hô hấp của Lâm Dật Phi nghẹn lại trong ngực. Bỗng một cú đâm kiếm, Chris ngăn lại kiếm của Rex, nhanh chóng thay đổi một góc độ khác chém xuống, giữa cánh tay của Rex.
Khi ấy, Lâm Dật Phi mỉm cười.
Trọng tài tuyên bố đã hết giờ.
Vừa rồi đèn sáng, nói cách khác Chris đã chém trúng.
Quán quân thi đấu khu vực là Chris, Lâm Dật Phi cười lớn.
Vẻ mặt của huấn luyện viên Smith ngay lúc đầu rất thảnh thơi, bởi vì cho dù ai thắng ai bại cũng đều là học sinh của Ghosn, sau đó lại bắt đầu trở nên nghiêm túc vì biểu hiện của hai tuyển thủ, sau khi trận đấu chấm dứt, hắn mới thở ra một hơi.
“Lâm, Ben, chiều nay đối chiến với Griffith, các em cũng phải thắng thật ngoạn mục.”
Ben mỉm cười, “Đó là chuyện đương nhiên, đây là trận thi đấu liên minh trung học cuối cùng mà em tham gia.”
Lúc này Lâm Dật Phi mới nhớ ra, Ben bị Chris thay thế tham gia thi đấu cá nhân, có lẽ cảm thấy rất buồn. Anh ấy đã biểu hiện rất tốt mới có được sự ưu ái của một trường đấu kiếm danh giá.
“Ben, chiều nay hình như anh sẽ đối chiến với Andrew Patrick đúng không?”
“Đúng vậy, nghe nói cậu ta là một đối thủ rất lợi hại.”
“Đúng vậy, cậu ta rất am hiểu cách hóa giải những công kích của đối thủ, thường xuyên sử dụng cách đánh nghi binh, em cảm thấy anh nên cẩn thận lối đánh nghi binh của cậu ta đặc biệt là những động tác đánh phía dưới.”
“A, anh đã quên, Lâm và Andrew lúc học cấp hai đã từng quyết đấu với nhau!”
Chris cùng Rex đã đi đến, Lâm Dật Phi vỗ tay chúc mừng Chris, “Thắng rất đẹp!”
“A… a…” Rex vuốt thái dương của mình, vẻ mặt đau khổ, “Vậy tôi thua có đẹp hay không?”
“Anh thua cũng rất tuyệt!” Những lời này của Lâm Dật Phi là lời thật lòng, khiến người xung quanh bật cười.
Khoảng nửa tiếng sau, Rex phải chuẩn bị quyết chiến với hai, ba người nữa, hắn phải được hạng hai mới có quyền tham gia thi đấu. Ngược lại trận đấu giữa Griffith và Ghosn càng khiến nhiều người mong đợi.
Nếu Andrew ra trận đầu, vậy nghĩa là trình độ của hai người sau cũng tương đương với cậu ta, nghĩ đến đây, Lâm Dật Phi cảm thấy rất hưng phấn.
Trận đấu buổi sáng chấm dứt, Rex trong dự kiến đạt được hạng hai, hai hạng đầu của cuộc thi bội kiếm nam sinh trung học khu Washington bị Ghosn ôm hết, nếu thi đấu đoàn thể cũng đạt được quán quân, vinh quang đến cỡ nào đây.
Ben thật sự rất hồi hộp, thậm chí còn xoa tay hỏi Lâm Dật Phi, “Em cảm thấy thực lực của anh cao hơn, hay của Andrew cao hơn?”