Doãn Kế Lượng tới bên cạnh bàn làm việc, lúc ngồi xuống đưa tay mở tủ ra, tay kia định bấm vào nút báo động, Đỗ Long tóm lấy tay gã, bóp mạnh gã một cái. Doãn Kế Lượng đầu đau đến mức toát mồ hôi, nhưng lại bị kề dao vào cổ nên gã không dám lên tiếng.
Đỗ Long cười nhạt nói:
- Muốn chết à? Tao biết là bên dưới có nút báo động, tao cũng biết két bảo quản không phải ở đây, nếu còn giở trò tao sẽ giết mày.
Doãn Kế Lượng đành mở một cái tủ khác ra, lộ ra một két bảo mật.
- Mở ra!
Doãn Kế Lượng cười nhăn nhó nói:
- Mở cũng chết, không mở cũng chết. Mày có giỏi thì giết tao đi.
Đỗ Long bỗng cảm nhận được tâm trạng của Doãn Kế Lượng. Người này vì chuyện sổ sách mà đau đầu, gã tham ô quá nhiều tiền, sổ sách không cân đối được, cuối tháng anh họ gã sẽ đến đối chiếu sổ sách. Nếu lại bị cướp nốt số tiền này, thì đời gã coi như xong.
Mục tiêu của Doãn Kế Lượng là anh họ gã!
Chỉ trong nháy mắt Đỗ Long đã hiểu hết mọi chuyện. Gã này ngây thơ đến mức buồn cười. Nếu như anh họ gã chết, anh họ gã sẽ không thể đối chiếu sổ sách của gã nữa. Giờ cảnh sát đến điều tra, gã có thể chạy thoát sao?
Nếu Đỗ Long biết mục tiêu là ai thì chuyện đã dễ dàng hơn nhiều rồi, hắn quát:
- Mật mã là gì? Không nói mày chết chắc!
Doãn Kế Lượng nói:
- Giết tao thì mày cũng không chạy thoát, ở đây có máy quay video.
Đỗ Long cười nhạt nói:
- Thứ đồ chơi đó là giả, đừng có mà dọa tao. Mọi thứ ở đây tao đều nắm rất rõ. Bây giờ mày hãy nghĩ cho kỹ, đợi đến khi tao đi rồi, mày nên làm thế nào để đối chiếu sổ sách của mày, dù sao cũng không thiếu chút này,đúng không?
Doãn Kế Lượng toát mồ hôi, y hạ giọng nói:
- Là do anh ta phái mày đến ư, có đúng không?
Đỗ Long dùng chuôi dao gõ gã một cái nói:
- Nói nhảm, hay là tao cho mày được toại nguyện, để mày chết nhẹ nhàng một chút!
Doãn Kế Lượng đành nhập mật mã, két bảo mật kêu ting một tiếng mở ra. Bên trong một chồng tiền lớn, Đỗ Long thoáng một ý nghĩcất vào trong túi, một chưởng khiến tên xui xẻo này hôn mê bất tỉnh, đặt gã nằm trên ghế, sau đó rời khỏi văn phòng. Hai tên bảo vệ ở bên cạnh cửa sau đang hút thuốc nói chuyện, đột nhiên thấy Đỗ Long đi tới, bọn họ kinh ngạc quát lớn:
- Ai đấy! Đứng lại!
Đỗ Long vung tay vãi hai sâu tiền xu, đập vào mắt hai tên này. Hai tên này choáng váng, ngửa mặt lên trời rồi ngã sấp xuống. Lúc Đỗ Long đi qua người bọn họ chính là lúc bọn họ đang chăm chú nhặt tiền xu, đi như vậy đấy.
Doãn Kế Lượng không giám lên tiếng, anh họ của gã rất nóng tính. Nếu biết tiền trong túi bị người ta cướp mất, thì sẽ làm lớn chuyện, vậy chắc chắnsẽ phát hiện ra nhiều chuyện khác nữa. Vì thế Doãn Kế Lượng nhất định phải dấu chuyện này, cho đến khi anh họ qua đời.
Theo Doãn Kế Lượng đánh giá, chị dâu là hạng người rất dễ đối phó, còn cảnh sát à... việc đối phó chắc cũng không có vấn đề gì. Dùng tiền mua chuộc được... Cứ cho là hôm nay bị cướp là được.
Khi Đỗ Long về đến nhà, Nhạc Băng Phong đang tắm, Băng Thanh vẫn chưa về. Đỗ vừa mới dấu tiền xong, Băng Thanh liên về nhà, cậu ta đến gõ cửa, sau đó hỏi:
- Thế nào rồi, có bắt được kẻ đó không?
Đỗ Long nói:
- Qua hai ngày nữa rồi tính tiếp, chuyện này cậu không cần phải lo.
Thẩm Băng Thanh có chút thất vọng nói:
- Được rồi, tôi không quản nữa.
Nhìn bóng Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long định nói nhưng lại thôi. Chuyện này bảo hắn phải nói thế nào, đành từ từ nghĩ cách giải thích cho Thẩm Băng Thanh vậy.
Chuyện đã qua hai ngày, Đỗ Long vẫn không thấy ban lệnh truy nã tội phạm Vương Trung Hùng. Chứng tỏ tên này vẫn chưa bị bắt, điều này hoàn toàn giống với dự cảm mà Đỗ Long đã cảm nhận được từ Doãn Kế Lượng.
Đỗ Long thấy cũng đã đến lúc, bèn lấy điện thoại, dùng tín hiệu gọi điện cho Triệu Kiệt Luân nói:
- Cảnh sát Triệu, tôi biết tội phạm truy nã Vương Trung Hùng đang ở đâu. Hôm nay y sẽ đi giết một người, người đó tên là Tôn Hoành Hải, khoảng 11 giờ y sẽ tới nhà Tôn Hoành Hải ra tay... Trong tay Vương Trung Hùng có súng, các anh tự mà đi xử lý đi.
Nói xong Đỗ Long liền cúp điện thoại, Triệu Kiệt Luân tuy cảm thấy cuộc điện thoại này có vẻ kỳ lạ, nhưng tính mạng con người là quan trọng hơn cả. Anh ta không thể ngồi nhìn không quản, đích thân dẫn một tiểu đội đi mai phục ở gần nhà Tôn Hoành Hải. Bởi vì đối phương là tội phạm giết người, hơn nữa trong tay rất có thể có súng, vì thế mọi người đều mặc áo chống đạn. May mà trời lạnh, áo chống đạn mặc bên trong không hề chướng mắt.
Gần tới 11 giờ, nhân viên quan sát ở đầu tiểu quận báo cáo:
- Có một người vóc dáng rất giống Tôn Hoành Hải đang tiến vào trong tiểu quận, không nhìn rõ trên người y có súng hay không, mặc áo lông sẫm màu, đội mũ lưỡi trai...
Không bao lâu người này đã lọt vào tầm ngắm của Triệu Kiệt Luân. Triệu Kiệt Luân giả vờ đọc báo, thực chất là đang liếc mắt quan sát người này. Thấy tâm thái của y có chút không ổn định, suốt dọc đường căng thẳng nhìn xung quanh, trong ánh mắt lóe lên sự cảnh giác và căng thẳng. Tuy có để râu, nhưng vẫn nhận ra người đó chính là mục tiêu Vương Trung Hùng!
Sau khi Vương Trung Hùng đi qua, Triệu Kiệt Luân mới nói nhỏ:
- Chính là y, chuẩn bị tiếp cận hung thủ! Chú ý an toàn, khi cần thiết có thể nổ súng!
Vương Trung Hùng tâm trạng rất căng thẳng. Tuy rằng Doãn Kế Lượng đưa cho y một khẩu súng, nhưng y chỉ mới thử bắn một lần ở Diba. Thực ra trong lòng y rất thiếu tự tin, giết người là một bài kiểm tra tố chất tâm lý. Lần trước Vương Trung Hùng giết người là ngoài ý muốn, cố ý giết người thì đây là lần đầy tiên. Vì thế y rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi y cảm thấy mình như chuẩn bị ngất đi. Ycảm thấy mọi người xung quanh dường như đang theo dõi y, khiến y toát mồ hôi, chân bước lảo đảo.
Phía trước có hai nam thanh niên đang tiến đến, Vương Trung Hùng cảnh giác nhìn bọn họ. Phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân đang nhanh chóng tiến lại gần, Vương Trung Hùng căng thẳng quay đầu lại nhìn, thấy phía sau có hai thanh niên đang chạy tới, bọn họ cầm súng nhắm vào Vương Trung Hùng quát:
- Chúng tôi là cảnh sát! Vương Trung Hùng, anh đã bị bắt! Giơ tay lên! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!
Vương Trung Hùng không đợi bọn họ nói xong bèn rút súng từ trong ngực ra, kết quả đột nhiên bị hai thanh niên từ phía sau xông lên túm lấy tay và gạt chân y, khiến y ngã xuống đất.
Vương Trung Hùng bị mấy người ghìm xuống đất, trong đầu trống rỗng, súng và dao trong người y ngay lập tực bị lục soát ra hết. Lúc này Triều Kiệt Luân mới thở phào một tiếng, Vương Trung Hùng lộ ra vẻ sầu thảm, Vương Kiệt Luân nhìn kỹ y, cuối cùng cười nói:
- Vương Trung Hùng, quả nhiên là mày! Mày đến để giết Tôn Hoành Hải đúng không? Chúng tôi sớm đã biết rồi...
Chút phòng ngự cuối cùng của Vương Trung Hùng hoàn toàn sụp đổ, rất nhanh chóng thừa nhận sự thực là mình được thuê để giết người. Tiếp theo đó là Doãn Kế Lượng bị bắt, bọn họ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu mọi chuyện là thế nào. Còn Tôn Hoành Hải ông chủ Diba biết được chuyện này sợ toát mồ hôi, gửi tặng cờ thưởng cho bọn Triệu Kiệt Luân.
- Bây giờ có thể nói với tôi chuyện là thế nào rồi chứ?
Thẩm Băng Thanh cầm tờ báo buổi tối Bắc Kinh hỏi Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
Đương nhiên là có thể, nhưng cậu phải giữ bí mật cho tôi... Hôm đó chẳng phải là tôi đã vào Diba bằng cửa sau ư? Tôi nghe chộm được chuyện Doãn Kế Lượng thuê Vương Trung Hùng giết người. Vốn dĩ có thể bắt bọn chúng ngay tại trận, nhưng nhất định hai người đó sẽ phủ nhận. Vì thế tôi mới không báo cảnh sát ngay lúc đó. Hơn nữa sau lần đó lại tiếp tục lẻn vào Diba... tôi thôi miên Doãn Kế Lượng. Vì thế trước khi Vương Hùng Trung đi giết người gọi điện cho tôi, tôi liền nạc danh báo chuyện này cho Đội trưởng Triệu. Doãn Kế Lượng vì bị thôi miên nên hoàn toàn không biết được việc tôi đã làm. Bây giờ biết được chân tướng sự việc chỉ có cậu với tôi thôi...