Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1126

Bất kể là cách ăn mặc hay cử chỉ của Đỗ Long đều rất được thể. Tuy rằng thoạt nhìn dường như tuổi có hơi lớn một chút nhưng không tính là lớn hơn nhiều người. Tuy không được gọi là đẹp trai nhưng hắn vẫn nam tính, hơn nữa còn điềm đạm chín chắn, phong độ chững chạc chắc và cười giống như cây gặp xuân gió khiến người ta vừa nhìn đã thấy có thiện cảm.

Kỳ Chi Kiệt bắt tay với Đỗ Long cười nói:

- Hóa ra là Chu tiên sinh. Tôi sớm ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Mấy năm trước Chu tiên sinh ở thành phố Thụy Bảo quyên góp tiền xây dựng cải tạo trường tiểu học, cử chỉ hào phóng vung tiền như rác đến nay vẫn có người nhắc tới. Có cơ hội, Chu tiên sinh cũng nên tăng vốn đầu tư vào ở thành phố Lỗ Tây. Dù nói thế nào, hiện tại thành phố Lỗ Tây cũng là nhà mẹ đẻ của Chu tiên sinh.

Tất cả mọi người mỉm cười. Đỗ Long cười nói:

- Bí thư Kỳ yên tâm. Tôi đã thương lượng với các cổ đông khác trong tập đoàn Long Hân. Mục tiêu trọng điểm đầu tư sau này sẽ là thiên về thành phố Lỗ Tây. Phương hướng đầu tư vẫn là giáo dục và du lịch. Như vậy xem ra đã phù hợp rồi.

Chủ tịch thành phố Lỗ Tây, Lã Bình Vĩ cười nói:

- Chu tiên sinh thật sự có ủng hộ to lớn đối với công tác của Bí thư Đường. Có Chu tiên sinh hỗ trợ, công tác của Bí thư Đường nói vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều lắm.

Đường Lệ Phượng có chút tức giận nói:

- Chủ tịch thành phố Lã nói đùa. Lỗ Tây là một thành phố lớn thế nào, dựa vào chút đầu tư như vậy có thể đỡ được chuyện gì? Lãnh đạo của chính phủ thành phố ủng hộ mới là điều trọng yếu nhất. Được rồi, Dịch Thăng nhanh chóng giúp khuân đồ, chuẩn bị cho tốt. Sau khi mọi người đến nhà tôi, chúng ta lại từ từ nói chuyện.

Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Từ Hải Vinh cười nói:

- Sao có thể để Chu tiên sinh mệt nhọc như vậy dươc? Tiểu Lý các anh mau tới đây cùng mọi người dọn những thứ đó đi...

Trong văn phòng chính phủ có không ít những người tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng. Mọi người cùng nhau hỗ trợ. Không lâu sau, đồ của Đường Lệ Phượng đều được đưa lên trên tầng. Tính cả quét dọn vệ sinh cũng chưa hết mười phút, nhà của Đường Lệ Phượng cơ bản đã được dọn sạch.

Đường Lệ Phượng đã mang trà thơm Trúc Đồng từ quê. Cô tự mình đun nước, sau đó pha trà mời mọi người uống. Hương trà Trúc Đồng thơm ngào ngạt đặc sắc có nhiều loại vi-ta-min còn có tác dụng thanh cô tiêu đờm và công hiệu giảm nhiệt giải độc, trị cao huyết áp.

Sau khi mọi người uống vào đều cảm thấy không tệ, Đường Lệ Phượng liền tặng cho mấy đồng chí lãnh đạo cấp Thành ủy một ít.

Sau khi chuyện trò một lúc, tất cả mọi người đã coi Chu Dịch Thăng thành một nửa chủ nhân của căn nhà này.

Tác phong nhanh nhẹn và cách nói năng khéo léo đúng mực của Chu Dịch Thăng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.

Dựa theo tập tục của vùng này, mọi người ở trong phòng nói chuyện phiếm, đánh bài, xem TV vô cùng sôi nổi. Cái này gọi là nhân khí thịnh vượng, càng nhiều người tới càng tốt.

Bởi vậy dòng người nhận được tin tức vội tới Đường Lệ Phượng chúc mừng liên tục không dứt. Ngoại trừ chuyện Đường Lệ Phượng tuyệt đối không nhận lễ ra, bất kỳ ai đến cũng không từ chối.

Mọi người đùa vui ầm ĩ đến giữa trưa mới dần dần rời đi làm. Sau khi tiễn một đám lãnh đạo cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người Đỗ Long và Đường Lệ Phượng, Đường Lệ Phượng đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Đỗ Long nhẹ nâng cằm của Đường Lệ Phượng cười nói:

- Tiểu Phượng Nhi... Nơi này đã là nhà của chúng ta... Em có vui không?

Đường Lệ Phượng hất mặt sang một bên nói:

- Tại sao anh không gọi em phượng hoàng nữa hả? Em cảm thấy gọi như vậy rất dễ nghe.

Đỗ Long cười nói:

- Được rồi. Bình thường anh gọi em là phượng hoàng. Thời điểm thân thiết, anh sẽ gọi em là Tiểu Phượng Nhi. Vấn đề anh vừa hỏi, em còn chưa trả lời anh đấy.

Hôm nay tâm tình Đường Lệ Phượng không tồi. Cô nhăn cái mũi vểnh xinh đẹp đáng yêu của mình lại nói:

- Đây là nhà em, sao lại là nhà của chúng ta. Anh đừng quên anh còn chưa thông qua lần sát hạch cuối cùng đâu.

Đỗ Long nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Lệ Phượng nói:

- Anh tin rằng tình cảm của chúng ta thông qua không là vấn đề. Trừ phi em lại cố ý làm khó dễ anh.

Mặt Đường Lệ Phượng đỏ ửng. Cô ngượng ngùng nói:

- Ai với anh có tình cảm? Vẫn luôn là anh ở đây... Hừ không thèm nghe anh nói nữa.

Bộ dạng bí thư xinh đẹp ngượng ngùng làm cho cô thêm kiều diễm. Hai mắt Đỗ Long nhìn cô chăm chú, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Đường Lệ Phượng thấy thế trong lòng vừa xấu hổ lại vừa vui mừng. Cô cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Không còn sớm nữa. Em đi nấu cơm.

Nói xong Đường Lệ Phượng đi tới nhà bếp. Đỗ Long thưởng thức dáng vẻ động lòng người của cô từ phía sau lưng nói:

- Anh tới giúp em.

Được sự giúp đỡ của Đỗ Long, Đường Lệ Phượng mặc tạp dề vào. Cô hỏi:

- Anh có thể xuống bếp à? Sẽ không được thì đừng tới đây. Anh cứ vào trong ngồi chờ ăn đi.

Đỗ Long cười nói:

- Khẳng định một điểm là không có em làm ăn không ngon. Đừng lo anh có thể học tập một chút mà.

Đường Lệ Phượng ừ một tiếng nói:

- Vậy trước hết anh học rửa rau, thái rau đi. Về phần thái rau, chẳng hạn như thái hành tây đi vậy.

Đường Lệ Phượng muốn thử xem Đỗ Long thật sự xuống bếp được hay không. Nếu không biết thái hành tây, nhất định sẽ khiến hắn vô cùng chật vật.

Cô liền thấy Đỗ Long cầm củ hành tây thuần thục cắt mấy đường, sau đó lập tức ném vào trong chậu nước. Cảnh tượng mà Đường Lệ Phượng chờ mong không ngờ đã không xuất hiện.

Đỗ Long nhìn thấy Đường Lệ Phượng lại kinh ngạc nhìn mình, hắn cười ha hả nói:

- Có phải anh hẳn phải bị khổ sở đến mức hắt xì hơi, nước mắt chảy ròng mới đúng hay không?

Đường Lệ Phượng hừ nhẹ một tiếng nói:

- Coi như anh miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Tiếp tục chuẩn bị các món rau khác cho tốt đi.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau xuống bếp nhưng phối hợp lại hết sức ăn ý. Chỉ một lát sau, mấy món ăn đã được chuẩn bị xong.

Tuy rằng Đường Lệ Phượng không nói ra miệng, nhưng trong lòng rất vui mừng, sung sướng khác thường. Từ sau khi thằng nhóc Thạch Vũ Hiên hư hỏng kia học cái xấu bị đuổi, đã lâu không ai cùng mình xuống bếp.

Hai người mặt đối mặt ngồi ở bên bàn ăn đầy những món ăn thơm ngào ngạt làm người ta cảm thấy thèm ăn.

Đây chính là lần đầu tiên hai người cùng nhau là cơm. Hai người ngồi ở hai bên nhất thời cũng không định động đũa. Đỗ Long nhìn Đường Lệ Phượng đầy nóng bỏng. Đường Lệ Phượng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì

Chân Đỗ Long đưa sang bên kia bàn quấn quít lấy chân của Đường Lệ Phượng cho nên hắn hiểu rất rõ ràng Đường Lệ Phượng đang suy nghĩ điều gì. Đỗ Long cười nói:

- Phượng hoàng đừng suy nghĩ lung tung. Mau ăn cơm đi. Nếu không ăn, thức ăn có thể nguội mất.

Đường Lệ Phượng ồ một tiếng ngẩng đầu lên nói:

- Ăn đi.

Cô cầm đũa định gắp hành tây xào thịt. Đỗ Long lại vừa đúng lúc cũng đưa đũa ra. Đũa của hai người vừa va chạm vào nhau trên không trung, Đường Lệ Phượng giống như bị điện giật, vội vàng thu đũa về. Đỗ Long cười ha hả nói:

- Phượng hoàng, hôm nay em làm sao vậy? Trước kia em không giống như vậy.

Đường Lệ Phượng hừ khẽ một tiếng nói:

- Anh không cần chiếm được tiện nghi còn khoe mã. Mau mau ăn đi. Ăn xong, cùng em đi dạo phố.

Đỗ Long cười nói:

- Bận rộn từ sáng sớm chúng ta không ngủ trưa sao?

Mặt Đường Lệ Phượng nóng bằng lên nói:

- Không ngủ. Hôm nay là ngày đầu tiên anh xuất hiện, em không thể ở một mình với anh lâu được. Anh cũng không thể ngủ lại. Qua một thời gian ngắn nữa, đợi mọi người quen rồi mới nói sau.

Đỗ Long cười nói:

- Nói chuyện yêu thương với lãnh đạo thật phiền toái. Cuối cùng không phải còn xin phép tổ chức chứ? Nếu tổ chức không đồng ý thì không thể kết hôn à?

Sắc mặt Đường Lệ Phượng trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:

- Đó là đương nhiên. Làm lãnh đạo không thể phạm sai lầm. Người nhà của lãnh đạo không thể phạm sai lầm. Nếu như anh không được tổ chức thông qua xét duyệt, anh cũng đừng mong tiến vào cửa nhà em.

Đỗ Long nhún nhún vai nói:

- Xem ra anh phải chuẩn bị vài kế hoạch đầu tư và quyên tiền vào thành phố Lỗ Tây. Như vậy mới có thể cam đoan đạt điểm tối đa thông qua đợt thẩm tra.
Bình Luận (0)
Comment