Sáng sớm Cơ Dã Diệu Tử từ từ tỉnh lại. Đầu tiên bà ta cúi đầu xem cơ thể một chút, chỉ thấy cả người vẫn còn trần truồng. Từng khối vết tím đột ngột xuất hiện trên cơ thịt trắng tuyết làm người ta nhìn thấy ghê người.
Hai tay Cơ Dã Diệu Tử sờ nhẹ vào những chỗ mơ hồ đau nhức đó, lại lần nữa nhắm mắt lặng yên hồi tưởng về trò chơi điên cuồng tối qua.
Ba năm rồi, ba năm rồi mới có thể thõa mãn một lần. Cơ Dã Diệu Tử không khỏi bất giác buồn bả rơi lệ cho mạng khổ của mình.
Qua một lúc, Cơ Dã Diệu Tử dần dần thu hồi tâm tình lại, bà ta bắt đầu suy nghĩ chính sự. Đỗ Long làm thế nào tìm được mình, Cơ Dã Diệu Tử rời khỏi thành phố Lỗ Tây trước sau đã giở mấy thủ đoạn, tự tin không thể bị người ta bám theo, nhưng mà Đỗ Long đã đến rồi. Điều này bất giác làm tăng thêm nghi ngờ trong lòng của Cơ Dã Diệu Tử.
- Nội gián, nhất định có nội gián.
Cơ Dã Diệu Tử thầm nói. Căn cứ theo bọn Tiểu Tam Dương Tử kể, người thanh niên tự xưng là Batman đó nắm rõ hành động của bà ta và tổ chức như lòng bàn tay. Tối qua Batman đến nhanh như vậy, nhất định là ở phân đoạn nào đó xảy ra vấn đề.
Vào ở khách sạn Xuân Điền hoàn toàn là nhất thời nảy sinh ý định, biết hành tung mình chỉ có mấy người cùng vào ở khách sạn. Bọn Tiểu Tam Dương Tử không có di động, hơn nữa còn bị khắp nơi giám sát, không thể truyền tin tức ra ngoài. Chẳng lẽ là hai thuộc hạ đắc lực mà mình dẫn theo.
Cơ Dã Diệu Tử nghĩ rất lâu cũng không nắm được mấu chốt, dòng suy nghĩ lại trở lại Đỗ Long và trên người Batman gì đó.
- Từ miêu tả của bọn Tiểu Tam Dương Tử về Batman cho thấy, Đỗ Long và Batman nhất định là một người. Tên khốn này đúng thật là nhìn không thấu a… Cơ Dã Diệu Tử thầm nghĩ:
- Hắn lại thật sự thả mình, xem ra rất mê cơ thể của mình và Phương Tử … cái này cũng khó trách. Hắn tuy có một hai bạn gái xinh đẹp, nhưng con gái Hoa Hạ làm sao dịu dàng quyến rũ như con gái Nhật Bản bọn mình. Tên Đỗ Long này đặc dị độc hành như vậy, không sớm thì muộn cũng khó ở trong chính phủ Hoa Hạ. Có thể lợi dụng điểm này phát triển hắn thành người của chúng ta.
Đỗ Long muốn nói khích Cơ Dã Diệu Tử phản bội Điền Trung Thụ Hùng. Cơ Dã Diệu Tử đi ngược lại chủ ý của Đỗ Long. Hai người ai nấy đều có mưu tính, rốt cuộc ai có thể cười tới cuối cùng còn chưa biết. Nhưng Cơ Dã Diệu Tử ảo tưởng cảnh tượng phản sách thành công và thu phục Đỗ Long thành thuộc hạ dưới trướng. Hai cái chân bắt đầu gắt gao khuấy đạp một chỗ, đôi mắt nhìn không ra già yếu gì, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được ngao du khắp cơ thể mình…
Lúc Cơ Dã Diệu Tử vừa đi khỏi khách sạn, phát hiện chiếc xe BMW màu đỏ vẫn chưa rời khỏi, bà ta bất giác mỉm cười:
- Cái này cũng khó trách, tối qua đôi nam nữ đó chơi điên cuồng như vậy. Không phải tất cả mọi người đều có thể lực tốt như Đỗ Long, dậy trễ vào buổi sáng là chuyện không thể bình thường hơn. Phương diện này của đàn ông Hoa Hạ thật là rất mạnh…
Cơ Dã Diệu Tử mảy may không chút nghi ngờ Đỗ Long chính là người đàn ông cách vách. Bà ta cho rằng một đêm liên tiếp hai trận đại chiến không phải người có thể làm được, nhưng bà ta vẫn có chút nghi ngờ. Tuy giữa hai chân mình vì có chút vết da rách, cho nên đau đớn, vết bầm tím trên người vẫn còn. Nhưng tinh thân bà ta lại rất tốt, trên người cũng không có dấu hiệu đau nhức, thật không biết Đỗ Long làm thế nào mà làm được.
Trong lúc Cơ Dã Diệu Tử miên mang suy nghĩ, Đỗ Long chính là đang ở cách vách, hắn vẽ ra bức ảnh Hà tiên cô Ngọc Điệp mà hắn lấy được từ chỗ Cơ Dã Diệu Tử. Tuy vẽ còn chưa chắc hoàn toàn chính xác, nhưng biểu đồ trong tay càng nhiều, có thể cung cấp manh mối phân tích cũng càng nhiều. Cho nên Đỗ Long vẫn khá ham thích chuyện này.
- Chủ nhân, anh vẽ gì vậy?
Phó Hồng Tuyết mặc chiếc quần lót để trần đôi chân, loáng nhoáng trước mặt Đỗ Long. Cô biết Đỗ Long thích xem cơ thể của cô, xem mãi cũng không biết chán.
Vóc người của Phó Hồng Tuyết vẫn rất mê người, Đỗ Long bất giác kéo cô lại bảo cô ngồi lên đùi mình vuốt ve đôi chân dài trắng tuyết của cô, Đỗ Long cười nói:
- Đây là một món cổ vật. Một bộ được gọi là Bát tiên Ngọc Điệp.
Phó Hồng Tuyết đối với đồ cổ không mấy hứng thú. Cô biết Đỗ Long cũng sẽ không vô duyên vô cớ phác họa bức tranh này ra. Phó Hồng Tuyết bất giác nghi ngờ hỏi:
- Món đồ này có lợi ích gì à?
Đỗ Long nói:
- Nghe nói bộ đồ đó ẩn chứa một bí mật lớn, có thể là một bảo tàng lớn. Phải thu thập tám miếng Ngọc Điệp, sau đó mới có thể khám phá bí mật này. Đương nhiên cũng có thể không có gì cả.
Phó Hồng Tuyết ồ một tiếng, hỏi:
- Vậy chủ nhân thu thập được bao nhiêu miếng rồi?
Đỗ Long cười nói:
- Anh chỉ có một miếng, cái khác đều là hình vẽ ra. Đây đã là rất tốt rồi.
Phó Hồng Tuyết nghi ngờ nói:
- Tại sao chủ nhân không dùng khả năng tiên đoán thần thông của anh xem thử bảo tàng ở đâu hả?
Đỗ Long nói:
- Làm gì dễ như vậy, năng lực của anh cũng không phải vạn năng. Anh tin các em mới nói với các em. Những bí mật này em không được tùy tiện nói ra nhé.
Phó Hồng Tuyết gật đầu nói:
- Ngay cả chị Hân và Tiểu Đình cũng không thể nói sao?
Đỗ Long nói:
- Tốt nhất đừng nói. Lòng của Tiểu Tuyết có chút bất định, chị Hân không cần biết những cái này, biết càng nhiều thì càng nguy hiểm. Cơ Dã Diệu Tử chính là vì món đồ này mới mạo hiểm đích thân đến thành phố Lỗ Tây, em nói nó có quan trọng không?
Phó Hồng Tuyết vui vẻ nói:
- Cảm ơn chủ nhân tin tưởng. Em bảo đảm chết cũng sẽ không nói.
Đỗ Long cười nói:
- Chỉ cần em luôn trung thành với anh, anh bảo đảm em muốn chết cũng khó.
- Dạ…
Phó Hồng Tuyết cảm động ngã vào lòng Đỗ Long nói:
- Cảm ơn chủ nhân…
Đối với một sát thủ ăn bữa hôm lo bữa mai mà nói có thể ngủ yên cũng là một loại ân huệ khó có được.
Đãi ngộ của Đỗ Long đối với họ là bội cảm thương hại, đối với Đoàn Kết Xã thì tràn đầy oán hận. Phó Hồng Tuyết ngẩng mặt nhẹ giọng hỏi:
- Chủ nhân, sao anh thả bọn người Cơ Dã Diệu Tử đi? Em vốn cho rằng anh sẽ lén lút bắt tất cả bọn họ về chứ?
Đỗ Long vỗ nhẹ vào mông cô cười nói:
- Em còn đùa à? Cái này gọi là thả dây dài bắt con cá lớn. Đừng thấy Cơ Dã Diệu Tử bây giờ rất uy phong, sớm muộn anh sẽ cô ta biến bà ta thành con chó con anh thích chơi lúc nào thì chơi…
Cơ Dã Diệu Tử đang lúc chuẩn bị thông quan, mạnh mẽ hắt hơi một cái. Cô quay đầu liếc nhìn thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tối qua cảm lạnh rồi? Bằng không sao vô duyên vô cớ hắt xì?
Cơ Dã Diệu Tử mang nghi ngờ và phiền muộn vô hạn thuận lợi thông quan…
Hơn 9h sáng, Đỗ Long gọi đện cho Dương Đa Long hỏi:
- Anh ba, vết thương của anh thế nào rồi? Bây giờ em ở thành phố Thụy Bảo, người mua hàng đó nhờ em giao dịch với anh, 2 triệu bán không?
- Thật không?
Dương Đa Quân có chút không dám tin vào tai mình. Tuy biết món đồ có thể rất đáng giá, nhưng thật có thể bán được 2 triệu vẫn làm Dương Đa Quân có chút khó có thể tin.
Đỗ Long nói:
- Đương nhiên thật. Tiền cũng chuyển vào tài khoản em rồi. Anh sẽ không bán món đồ cho những người Nhật Bản đó chứ?
Dương Đa Quân đã biết hại mình là một đám người Nhật, y lập tức kêu gào:
- Anh hận không thể làm thịt những tên khốn kiếp đó. Bọn chúng trả một trăm triệu, anh cũng sẽ không bán.