Tô Linh Vân đi được mấy tiếng đường núi, thân thể thực sự cũng rất mệt mỏi, tinh thần có cố chống đỡ cũng không được bao lâu, vừa qua 10 giờ thì cô cũng ngáp liên tục. Đỗ Long khuyên cô đi ngủ, sau đó Đỗ Long một mình ngồi bên đống lửa. Thỉnh thoảng ném thêm chút củi vào trong đống lửa, thỉnh thoảng mới quay đầu nhìn bốn phía .
Hình ảnh người kỳ quái nấp ở phía xa đó chần chừ không đi, thỉnh thoảng lạnh quá ở bên đó vận động tay chân, nhưng gã cũng không đi lại sưởi ấm, chắc chắn là có vấn đề gì. Mặc kệ hắn muốn làm gì, Đỗ Long cũng đều âm thầm cảnh giác.
Đỗ Long phát hiện Lưu Uy và Lý Nam ở trong lều vải cũng là luân phiên nghỉ ngơi, xem ra bọn họ vẫn như cũ vẫn duy trì sự cảnh giác. Trần Kiến Hải không ngờ cũng chưa ngủ, gã trằn trọc trở mình, thỉnh thoảng kiểm tra khẩu M14 đặt ở bên cạnh gối đầu và khẩu Desert Eagle kia, có vẻ có chút bực bội.
Khi sắp đến 10 giờ, Trần Kiến Hải vác súng đi ra khỏi lều, ngồi xuống bên cạnh đống lửa. Gã âm thầm nhìn xung quanh bốn hướng, thấp giọng nói :
- Chu tiên sinh, các anh có phải có kẻ thù gì không?
Đỗ Long khẽ nhíu mày nói:
- Làm sao vậy?
Trần Kiến hải nói:
- Khi chạng vạng tối, tôi nhận được một cuộc điện thoại, là cảnh sát khu vực săn bắn gọi đến. Bọn họ nói vào thời điềm tuần tra phát hiện một thanh sắt rào chắn bị người ta cắt một lỗ lớn, có người đã vụng trộm chạy vào khu sắn bắn tự nhiên. Sự việc này chưa từng xảy ra, tôi nghi ngờ người đó là đi theo chân các anh tới đây.
Đỗ Long hướng ánh mắt nhìn về phía người đang nấp, nói :
- Thật sao? Như thế thì thật là kỳ quái, chúng tôi chẳng có kẻ thù nào cả, anh có nhầm hay không?
Trần Kiến Hải nói:
- Tôi ngược lại cũng hy vọng chính mình đoán sai rồi. Khi các anh ăn đồ tôi xem bốn phía một chút, đích xác phát hiện dấu vết mới mà không phải là của chúng ta lưu lại, có người luôn luôn đi theo chúng ta.
Đỗ Long nói:
- Y chỉ có một người? Chúng ta có súng, mà còn là bốn cao thủ, còn sợ một mình y sao?
Trần Kiến hải nói:
- Sợ thì không phải là sợ, tuy nhiên lưu tâm vẫn tốt hơn không, chúng ta vẫn nên cần thận một chút thì tốt.
Lưu Uy chui ra khỏi lều, đến bên đống lửa, thấp giọng nói:
- Có tình huống gì sao?
Trần Kiến Hải đem việc có người theo dõi nói cho Lưu Uy. Lưu Uy khẽ nhíu mày rồi lại dãn ra, anh ta nói:
- Tôi biết rồi, tôi đây đi xử lý ngay.
Trần Kiến Hải vội nói:
- Anh đi xử lý? Anh biết y đang ở đâu không? Với sự quen thuộc của tôi ở nơi này, tôi cũng không phát hiện ra y, anh một mình trong núi vòng hai vòng là có thể phát hiện y?
Lưu Uy ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy tôi đi ra phía trước lắp đặt vài cái bẫy, ngày mai y vẫn còn đi theo chúng ta mà nói, thì để y nếm chút đau khổ đi.
Trần Kiến Hải nói:
- Cái này cũng có thể, tuy nhiên các anh chủ yếu chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của tiểu thư Tô, việc đối phó với tên đó vẫn là để tôi đi. Tôi nói cho các anh biết việc này chỉ là để các anh nâng cao cảnh giác, chuẩn bị ứng biến bất cứ lúc nào thôi.
Sự hiếu kỳ trong lòng Đỗ Long càng lúc càng nặng, ánh mắt hắn hướng về phía người đang nấp kia, nói:
- Vừa rồi hình như tôi nghe thấy bên kia có động tĩnh, nếu không để tôi đi qua xem thử đi, đưa tôi khẩu Desert Eagle là được rồi.
Trần Kiến Hải nghi hoặc nhìn về hướng đó, nói:
- Bên kia có động tĩnh? Anh có nghe nhầm không?
Đỗ Long nói:
- Nhất định không sai, đưa súng cho tôi, tôi đi xem thử.
Trần Kiến Hải nói:
- Vậy được rồi, tôi và anh cùng đi. Lưu Uy các anh chú ý lều trại, cẩn thận đề phòng, khẩu súng này cho anh.
Trần Kiến Hải đem khẩu súng lục K54 đưa cho Lưu Uy. Lưu Uy mở băng đạn nhìn một chút, nói:
- Được, các anh đi đi, trước khi quay về nhớ gọi một tiếng, để tránh lỡ tay làm bị thương.
Trần Kiến Hải đem thanh Desert Eagle đưa cho Đỗ Long, lại từ trong kho hàng lấy vài món đồ trang bị, sau đó hai người liền đi đến hướng có người nấp.
Cái người thần bí âm thầm trốn tránh kia dường như phát hiện ra hành động của bọn Đỗ Long, y bắt đầu hướng phía xa trốn tránh. Nhìn dáng vẻ y nghiêng ngả lảo đảo trong bóng đêm, Đỗ Long âm thầm hạ xuống không ít lo lắng, xem ra sự đe dạo của y không lớn.
Trần Kiến Hải và Đỗ Long trước sau đi đến chỗ người kia vừa nấp. Trần Kiến Hải tìm được rất nhiều các vết chân mới rõ, thậm chí còn vài điếu thuốc lá. Trần Kiến Hải thấp giọng nói:
- Y thật sự đã ở đây một hồi, đầu lọc thuốc vẫn còn nhiệt độ, xem ra y vẫn chưa đi bao xa, chúng ta đuổi theo không?
Đỗ Long nói:
- Đuổi đi! Một lần giải quyết vấn đề, tránh cho còn phải đề phòng hắn.
Trần Kiến Hải gật gật đầu, dọc theo người đó lưu lại dấu vết đuổi về phía trước.
Đêm tối, trong rừng, Trần Kiến Hải và Đỗ Long đi cũng không được nhanh, nhưng phía trước cái người đang hoảng hốt chạy trốn cũng không thể đi nhanh hơn. Y chân nam đá chân chiêu để lại không ít các vết tích. Bọn Đỗ Long đi về phía trước chưa được bao xa thì nghe thấy phía trước truyền lại tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng kêu a, xem ra có người không cẩn thận té ngã một phát.
Đỗ Long thấy đối phương trong tay không có bất kỳ vũ khí gì, hắn không khỏi tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng vượt qua Trần Kiến Hải, chỉ với vài bước lớn xông lên phía trước, liền nghe được tiếng thở nặng nhọc.
- Đứng lại, không được nhúc nhích! Nếu không sẽ nổ súng!
Đỗ Long đe dọa một tiếng, chỉ thấy có người khom người loạng choạng chạy trốn ở phía trước. Hắn bắt kịp đá một vào mông người kia một cái, người nọ nhất thời bổ nhào về phía trước. Đỗ Long dẫm lên người y, nhanh chóng tìm kiếm trên người y một chút, cũng không phát hiện hung khí, Đỗ Long lúc này mới túm lấy bả vai hắn trở mình quay lại, nhìn thấy mặt đối phương.
Đó là một khuôn mặt vừa xa lạ lại có chút quen thuộc, Đỗ Long cảm ứng tư tưởng của đối phương, đột nhiên nhớ ra đối phương là ai.
- Tề Quang Bưu? Anh chạy tơi nơi này làm gì ?
Đỗ Long túm lấy cổ áo Tề Quang Bưu, đem y nhấc đến đặt trên cành một cây khô, lớn tiếng quát hỏi.
Tề Quang Bưu từng hớp từng hớp thở hổn hển, không có trả lời câu hỏi của Đỗ Long. Sau lưng Trần Kiến Hải nhanh chóng đuổi kịp, đèn pin chiếu vào mặt Tề Quang Bưu, Trần Kiến Hải hỏi:
- Anh quen y ?
Đỗ Long nói:
- Đương nhiên biết, y là bạn trai trước của Tô cô nương, bởi vì phạm tội kinh tế, trước mắt bị Mỹ truy nã, đã mất tích hơn một tháng rồi, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy y ở nơi này.
Trần Kiến Hải nói:
- Tôi nói mà, người này nhất định là đi theo các anh tới đây…
Trần Kiến Hải vừa nói, Đỗ Long lập tức cảm nhận được điều gì đó, nhưng nhưng hắn còn chưa phản ứng kịp, thì họng súng rắn chắc đã dì chọc vào sau lưng hắn. Trần Kiến Hải nhỏ giọng nói:
- Đừng nhúc nhích, những việc mày không nghĩ tới còn nhiều.
Đỗ Long hiểu rồi, hắn cười lạnh nói:
- Trần Kiến Hải, y vứt cho anh bao nhiêu tiền? Anh không ngờ giúp một tội phạm truy nã, ngươi biết mình đang làm gì không?
Trần Kiến Hải nói:
- Tao đương nhiên biết mình đang làm gì, buông tay ra, Tề đại thiếu, để ông phải sợ hãi rồi.
Đỗ Long buông tay, Tề Quang Bưu vùng ra, y thở hồng hộc nói:
- Không sao, chỉ cần có được Tiểu Vân, sợ hãi khổ cực đều đáng.
Trần Kiến Hải nói:
- Vậy sao? Vậy anh chịu thêm nhiều khổ cực đi.
Tề Quang Bưu sững sờ, chỉ nhìn thấy Trần Kiến Hải từ trên lưng Đỗ Long lấy xuống Desert Eagle, đột nhiên dùng súng nằm ở trong tay đem đập một cái vào gáy Tề Quang Bưu. Tề Quang Bưu kêu một tiếng hết sức kinh ngạc ngã xuống thiếp đi, cứ vậy hôn mê hắn vẫn chưa hiểu rõ, tại sao Trần Kiến Hải muốn đánh y.