Nhạc Băng Phong thống kê lại lần nữa bản danh sách so với ban đầu chỉ còn hai phần ba, sau khi xem xong Đỗ Long vẫn không khỏi choáng váng không thốt nên lời. Năng lực làm việc của ông chủ Vương thật cao, theo thứ tự chức vụ đã được sắp xếp, Bí thư Thành ủy Phùng Kiếm Văn chỉ đứng hàng thứ mười mấy nhưng theo tần suất liên lạc lại hơn Chủ tịch xí nghiệp quốc doanh rất nhiều.
Quả là một mạng lưới liên lạc khổng lồ, những mối quan hệ bao trùm có thể che lấp bất cứ điều gì, làm việc gì cũng không phải kiêng dè.
Nếu không phải Đỗ Long đánh bừa mà quen ông Từ, người giúp hội Đỗ Long trút giận, giơ một đao Ỷ Thiên Kiếm phá tan trở ngại tầng tầng lớp lớp thì e là Trì Khánh Bân đã khiến tổ chuyên án sa lầy vào những khó khăn không có cách nào thoát ra được.
– Mặc dù đã có danh sách nhưng những người này chúng ta không thể tùy tiện động vào, bản ghi ghép điện thoại này vốn cũng không có tác dụng gì.
Đỗ Long cười khổ nói:
– Vương Hữu Lương là dân kinh doanh, bọn họ hoàn toàn có thể thoái thác là chuyện bình thường.
Nhạc Băng Phong chán nản:
– Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ những việc này đều công cốc sao?
Đỗ Long nói tiếp:
– Không, danh sách này tuy không thể trực tiếp chứng minh rằng bọn họ có vấn đề, nhưng chí ít chúng ta cũng đã có mục tiêu. Theo Lưu Mậu Tài và những gì thu thập được trên người những tên tay sai đã bắt giữ, chúng ta tìm được chút ít manh mối. Có hai tờ danh sách này, anh sẽ có thể tìm được cách phá án. Băng Phong, em vất vả rồi.
Những người khác đã sớm biết ý mà rời đi thế nhưng Nhạc Băng Phong vẫn có chút ngượng ngùng, khẽ cúi đầu nói:
– Có thể giúp đỡ được là tốt rồi…Giờ anh định làm thế nào?
Đỗ Long nhìn đồng hồ nói:
– Bận rộn cả ngày rồi, phải sắp xếp bữa tối thật ngon, ăn xong thì gặp bạn cũ, sau đó lại triển khai cuộc họp thảo luận một chút…Hôm nay cũng không có gì khác.
Tất cả mọi người đều không còn tâm trí ra ngoài ăn cơm nên tới căng tin của cục Công an ăn qua loa. Bữa tối tự túc của năm trăm cảnh sát vũ trang được giải quyết bằng cách gọi cơm ngoài. Những quán ăn bình dân đua nhau mọc lên, rải rác khắp thành phố Song Môn.
Sau khi ăn xong, Trì Khánh Bân gọi những thành viên tinh nhuệ của tổ chuyên án tới phòng họp nhằm nghiên cứu và thảo luận các tình tiết của vụ án. Kiểm tra thấy không có máy theo dõi và thiết bị nghe trộm, Trì Khánh Bân mới bắt đầu phát biểu.
– Chúng ta tới thành phố Song Môn đã hai ngày rồi, nhờ sự nỗ lực của mọi người mà vụ án đã có tiến triển to lớn.
Lời Trì Khánh Bân nói khiến rất nhiều người kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ta. Tra xét hai ngày, tới cả khu quặng đen mà không tìm được người mất tích, bọn họ tưởng sẽ bị phê bình, không ngờ…
Trì Khánh Bân khẽ mỉm cười rồi nói:
– Tôi biết các cậu đang lo lắng điều gì. Trên thực tế… đại bộ phận những người mất tích đã bị bắt đi làm nô lệ thợ mỏ. Người tìm thấy họ cũng đã được cứu ra, hiện giờ bọn họ đang ở một nơi bí mật để tĩnh dưỡng.
Mọi người rối rít kêu lên kinh ngạc, có phần khó có thể tin được vào tai mình.
Trì Khánh Bân cười nói:
– Các cậu không nghe nhầm đâu, những người kia đã được cứu, chỉ vì muốn giấu diếm những kẻ có dụng ý xấu nên chúng tôi chưa công khai bí mật này mà thôi.
Mọi người lúc này mới hiểu ra, Trì Khánh Bân nói tiếp:
– Ngoài việc đó, hôm nay còn xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ xin mời phó tổ trưởng Đỗ giải thích một chút cho mọi người về tình hình mới nhất hiện nay.
Tiếng vỗ tay vang lên một hồi, Đỗ Long bắt đầu giảng giải chuyện xảy ra ngày hôm nay. Sự việc có vẻ vô cùng lộn xộn nhưng qua cách Đỗ Long phân tích liền trở nên rõ ràng.
Từ lúc đội Đỗ Long giải cứu được nhóm người và tìm ra quặng đen, bọn họ bỗng dưng giành được thế chủ động. Ông chủ Vương đang chờ người mất tích xuất hiện để chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, lại chờ mãi không thấy tin tức của người mất tích, biết sự việc bất ổn bắt đầu cuống lên.
Lưu Mậu Tài chính là nhân vật mấu chốt, nếu hắn không vội vàng bỏ trốn, không bị tổ chuyên án bắt được cũng sẽ bị người của Vương Hữu Lương thủ tiêu. Thế nhưng Đỗ Long đã sớm để mắt tới hắn, vì thế Lưu Mậu Tài bị tóm dính còn Vương Hữu Lương thì chậm một bước, chả khác nào bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, không những bị thải hồi mà còn bị ông chủ bí hiểm bức tử.
Ông chủ Vương đã chết, mọi manh mối liên quan đến hắn đều đứt đoạn. Đỗ Long đưa cho Trì Khanh Bân xem bản danh sách có tên bốn mươi người, chưa công bố ra ngoài. Quả thật, chưa có bằng chứng thì không nên tùy tiện công khai tên những người đó.
Nói tới đây, Đỗ Long để cho mọi người từ từ ngẫm nghĩ rồi nói tiếp về quá trình Hách Minh Lượng bị ám sát cùng nguyên nhân, mọi người lúc này mới hiểu hôm nay rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
Mạnh Hạo hỏi anh:
– Vì sao Trương Văn Diệu phải phái cảnh sát chìm tới quảng trường phá rối chúng ta?
Đỗ Long trả lời rằng:
– Trương Văn Diệu không thừa nhận do hắn làm, nhưng Hách Minh Lượng lại nói Trương Văn Diệu đã sắp đặt như vậy. Trong hai người tất có một người nói dối, dựa vào luận cứ đã phân tích của ta, xác suất Hách Minh Lượng bịa chuyện không lớn, ông ta đã thoát khỏi cửa tử, kì thực đâu cần phải nói dối, vậy vì sao Trương Văn Diệu lại nói dối? Tôi cho rằng có hai nhân tố. Thứ nhất, Trương Văn Diệu có thể đã bị người bí ẩn kia khống chế, không tự chủ được, là do người bí ẩn kia sai hắn làm. Thứ hai, lúc này người bí ẩn phải che giấu thân phận, tránh để lộ điều bất thường, vậy có thể Trương Văn Diệu muốn bắt được Lưu Mậu Tài để tìm manh mối về người bí ẩn kia.
Mọi người chìm trong suy tư, Thẩm Băng Thanh bỗng nhiên thốt lên:
– Không đúng, luận điểm thứ hai có vấn đề. Nếu Trương Văn Diệu muốn vén bức màn về người bí ẩn, thoát khỏi sự khống chế của hắn, Trương Văn Diệu hẳn đã trực tiếp đi tìm ông chủ Vương, tại sao phải lãng phí thời gian với một kẻ vô danh tiểu tốt như Lưu Mậu Tài.
Đỗ Long khen ngợi cô:
– Không sai, luận điểm này có phần thiếu thực tế, vậy mọi người có cách lý giải nào hợp lý hơn không?
Mọi người trầm lặng nghĩ ngợi, trong lúc nhất thời không có cách lý giải nào tốt hơn, Trì Khánh Bân nói:
– Tốt lắm, mọi người từ từ suy đoán mục đích của hắn đi, ít nhất những người trẻ tuổi bị bắt cóc làm nô lệ đã được giải cứu, việc tiếp theo giao cho tỉnh kỷ ủy, hiện giờ công tác trọng điểm của chúng ta chuyển hướng sang những vụ án khác. Đỗ Long, vụ án sát thủ giết người trung niên hàng loạt có gì tiến triển không?
Đỗ Long biết rằng sau khi Trì Khánh Bân xem bản danh sách kia thì bắt đầu chùn chân, hắn nói có phần thất vọng:
– Được rồi, giờ tôi sẽ giới thiệu với mọi người một chút về vụ án liên hoàn kia, tuy rằng chúng tôi nghi ngờ mười ba người mất tích đã chết nhưng chưa tìm thấy thi thể, ít nhất vẫn còn có hi vọng. Băng Phong, mở máy chiếu… Mọi người có thể nhìn thấy, địa điểm mười ba người trung niên mất tích được chia đồng đều trên bản đồ, điều này thể hiện nghi phạm có mục tiêu tính toán vô cùng rõ ràng. Hắn tự chia khu vực thành phố Song Môn thành nhiều khối, mỗi lần ngẫu nhiên trong một khối tìm kiếm mục tiêu để ra tay, việc này cần khá nhiều thời gian chuẩn bị…
Khi Đỗ Long đang đĩnh đạc nói thì đột nhiên màn hình điện thoại di động trên bàn sáng lên. Đỗ Long cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy hiện tên người gọi đến là Hàn Ỷ Huyên, hắn thuận tay bấm từ chối không nghe, tiếp tục nói cho xong nhận định về vụ án liên hoàn kia rồi để mọi người tự suy xét.
Lúc này hắn mới gọi lại, thấp giọng nói:
– Tôi đang đi họp, tạm thời không nhận phỏng vấn.
Hàn Ỷ Huyên đáp:
– Vậy sau khi tan họp anh có thời gian không? Tôi có thể đợi, muộn bao lâu cũng được.