Hai việc đều quan trọng như nhau. Nhìn thấy vẻ mặt cương quyết của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh cảm thấy thật sự hết cách. Phản ứng của Nhạc Băng Phong thì trực tiếp hơn nhiều, cô hỏi:
-Nguy hiểm không? Anh tính đi một mình ư?
Đỗ Long nói:
– Không nguy hiểm, anh sớm đã có sắp đặt. Bạn của anh đã bao vây mục tiêu lại rồi, anh đi tới đó phụ trách thu lưới là được.
Nhạc Băng Phong vẫn lo lắng nói:
– Chú ý an toàn! Nếu như đã bao vây đối phương rồi, để lực lượng vũ trang vào bắt người thì được rồi.
Đỗ Long nghiêm mặt nói:
– Băng Phong, em như vậy là không đúng rồi! Lực lượng vũ trang cũng là người. Dựa vào cái gì mà bọn họ đimạo hiểm, còn anh lại đi núp ở đằng sau? Năng lực của han tương đối mạnh một chút, cho nên anh càng phải xông ở tuyến đầu.
Nhạc Băng Phong nhìn Đỗ Long, có chút ủy khuất lại vừa có chút kích động, cô nói:
– Em biết rồi, anh đi đi, chú ý an toàn.
Đỗ Long nhìn cô gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Thẩm Băng Thanh. Chỉ thấy ánh mắt của Thẩm Băng Thanh so với thường ngày dường như nhiều phần cảm động. Đỗ Long cười vỗ vỗ bờ vai cậu ta, nói:
– Đợi đến khi cậu trở thành lãnh đạo cậu cũng sẽ như thế này. Đây chính là nghĩa vụ của đảng viên chúng ta. Tôi đi đây, thay tôi chăm sóc tốt cho Băng Phong. Có chuyện gì, liền gọi điện cho tôi.
Sau khi nói xong Đỗ Long đẩy cửa xe ra, không chút do dự mà đi. Rất nhanh thì biến mất trong màn đêm.
– Cái đồ ngu ngốc!
Thẩm Băng Thanh bất lực thở dài một tiếng, sau đó cậu ta quay đầu nhìn Nhạc Băng Phong, hỏi:
– Thích kẻ như vậy, thật là không biết làm thế nào.
Trong mắt Nhạc Băng Phong lóe ra nước mắt, cô nói:
– Chẳng có gì l cả.Anh ấy đang làm những việc bản thân phải làm, tôi hãnh diện vì anh ấy… Chúng ta đi.
Đỗ Long rất nhanh liền lên xe của Hồ Tuyết Mai. Hạ Hồng Quân phái cô đến đón người, sau khi lên xe Đỗ Long hỏi:
– Những người đó an phận không? Có gì bất thường không?
Hồ Tuyết Mai nói;:
– Không có gì bất thường, vẫn cứ ở trong phòng không đi ra.
Đỗ Long cau mày nói:
– Có thể có vấn đề không?
Hồ Tuyết Mai nói:
– Chắc là không đâu. Chúng tôi vẫn luôn thay phiên giám sát. Đối phương không thể nào trốn đi từ trước mắt chúng tôi, trừ phi bọn họ đào đường hầm.
Đỗ Long không nói gì. Qua một lát, Hồ Tuyết Mai liếc nhìn Đỗ Long một cái hỏi:
– Đỗ Long, tại sao anh phải đích thân đến đây? Anh lo chúng tôi làm hỏng việc ư?
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Làm sao có thể chứ? Năng lực của mọi người tôi rất rõ. Trừng trị bọn người đó dễ dàng tựa như bắt đàn kiến. Tôi sở dĩ đích thân ra tay, chủ yếu là bởi vì nhàn cư vi bất thiện, muốn chơi chút kích thích. Cô muốn tôi giống mấy ông già ngồi sau bàn bàn làm việc bày mưu tính kế ư, tôi vẫn không làm được.
Hồ Tuyết Mai cười nói:
– Tôi xem anh so với mấy ông già đó còn giảo hoạt hơn… Nghe nói đêm qua khi anh lén chuồn ra ngoài, bị một đám người tập kích hả?
Đỗ Long cười nói:
– Đúng vậy, bọn họ muốn giết tôi. Đáng tiếc không thành công, bỏ lại hai thi thể chạy rồi.
Hồ Tuyết Mai nói:
– Khi chúng tôi nghe thấy tiếng súng, vội chạy đến đã xong việc rồi. Có người muốn giết anh, anh còn dám chạy linh tinh à?
Đỗ Long nói:
– Đứa trẻ nhỏ nhỏ không đành long, thì làm sao dụ được sói? Hôm qua là tôi cố tình dẫn dụ bọn họ ra, nếu không tìm đâu ra bóng dáng bọn họ?
– Hóa ra là Khương Thái Công câu cá à. Quả nhiên quá xảo quyệt.
Hồ Tuyết Mai cười rất vui vẻ.
Đỗ Long nghiêng đầu nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, đột nhiên hỏi:
– Tiểu Mai à, cái tên thiếu tá Trình Đào có đến tìm cô không?
Hồ Tuyết Mai cau mày nói:
– Đừng nhắc đến người đó, tôi đối với anh ta một chút hứng thú cũng không có. Anh ta cố tình như một con ruồi quấn lấy tôi. Cũng may tôi không có cố định ở đâu, nên anh ta tìm không được. Nếu không đúng là sẽ bị anh ta làm phiền chếtmất.
Đỗ Long đã được Hạ Hồng Quân dặn dò, phải thuyết phục Hồ Tuyết Mai, vì thế khuyên nhủ:
– Tiểu Mai, tôi cảm thấy thiếu tá Trình Đào cũng không tồi à. Dáng vẻ cao lớn anh tuấn. Tuổi còn trẻ đã là thiếu tá rồi, sau này tiền đồ vô lượng. Huống hồ cậu ta con người này tính cách cũng không tồi, sẽ không hiếp đáp cô đâu.
Hồ Tuyết Mai hừ một tiếng nói:
– Anh ta dám? Anh không cần nói nữa, tôi đối với tên bại tướng dưới tay mình không có hứng thú.
Đỗ Long lại nói:
– Vậy Đoàn Huệ Minh thì như thế nào?
Hồ Tuyết Mai nói:
– Anh ta như là anh trai tôi vậy, huống hồ… Tôi thích người đàn ông cao hơn tôi.
Đỗ Long nói:
– Vậy trong lòng cô có mục tiêu nào không? Nếu cần, thì tôi có thể giúp cô tìm đối phương nói chuyện.
Hồ Tuyết Mai đột nhiên lái xe quẹo sang phải, sau đó dừng bên cạnh đường, cô phiền muộn nói:
– Anh đừng có phiền như vậy được không? Vốn dĩ tâm tình rất tốt, bỗng dưng bị anh làm cho phiền chết được.
Đỗ Long nói:
– Cô phiền, bố mẹ cô không phải càng phiền sao? Một người phụ nữ tốt, làm sao mà không gả đi được chứ?
Hồ Tuyết Mai nói:
– Ai nói tôi không gả đi được? Anh đừng có nói linh tinh à, nếu không tôi kiện anh tội phỉ báng.
Đỗ Long nói:
– Không nói thì không nói, cô tự mình suy nghĩ kỹ chút đi. Đại sự đời người, càng không phải là trò đùa à.
Hồ Tuyết Mai buồn bực nói:
– Ai cần anh lo. Tôi thì thích như bây giờ, việc cá nhân cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Anh còn dài dòng, thì xuống xe đi một mình tới đó.
Đỗ Long nói:
– Được, tôi sẽ không nói nữa. Đi thôi, đừng để bọn Hồng Quân đợi lâu quá.
Hồ Tuyết Mai nhấn mạnh ga, ô tô bỗng chốc chồm lên lao đi, Đỗ Long nhắc nhở:
– Đừng có lái nhanh quá, bị cảnh sát giao thông để mắt tới cũng không hay.
Hồ Tuyết Mai lúc này mới đi chậm lại. Cứ lái vậy, Hồ Tuyết Mai nói:
-Thật ra… Trong lòng tôi đã có người thích, nhưng đáng tiếc anh ta đã có đối tượng rồi. Cho nên, trước khi tôi quên được anh ta, đừng nhắc với tôi chuyện này.
Đỗ Long nói:
– Khẩn Trương quên anh ta đi, đừng chậm trễ tuổi thanh xuân tốt đẹp của bản thân.
Hồ Tuyết Mai cười khổ nói:
– Nào có dễ dàng như vậy. Anh có thể quên mối tình đầu của mình không?
Đỗ Long nhớ lại năm tháng thanh xuân của mình, hắn thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó thật là trải nghiệm của một quãng thời gian thất bại à…
Mục tiêu ở vùng ngoại thành thành phố Song Môn, trong bộ phận kết hợp các làng xã, một khu địa hình hết sức phức tạp. Nơi này kiến trúc đa số đều là nhà ở tự thiết kế. Đông một tòa tây một nhà, cũ mới không đồng nhất, hỗn độn cực kỳ. Cái loại địa hình phức tạp là làm người ta đau đầu nhất. Bởi vì người bị bao vây có vô số đường có thể chuồn mất, cần thiết bọn họ có thể leo lên nóc nhà mà đi.
Tuy nói như vậy, nhưng Đỗ Long đã có dự tính trước. Hắn trước tiên gặp mặt Hạ Hồng Quân, xác nhận số lượng người của mục tiêu và phương hướng.
Mục tiêu ở một tòa nhà dân cư tự xây dựng. Ở đây không tính cao nhất, nhưng cũng không thấp, hơn nữa vị trí của nó rất tốt. Trước cửa tòa nhà là một ngã tư đường, ở trên mái nhà có một cái mái che nắng. Ngồi ở trong chòi có thể cúi xem tình hình bốn phương. Muốn theo dõi một chỗ như vậy, Hạ Hồng Quân cũng có hơi mất chút công phu.
– Bên trên cả ngày đều không có người đi xuống, cho nên không có cách nào tính ra rốt cuộc có bao nhiêu người. Tóm lại ít nhất đều có ba người, sự cảnh giác của bọn chúng rất cao. Cách chừng mười phút thì sẽ có người lên mái nhà ngồi trông chừng, đến nay đã đổi ba người rồi.
Hạ Hồng Quân nói.
Đỗ Long nói:
– Không, ít nhất là bốn người. Tên cầm đầu đó sẽ không lộ mặt. Tối qua khi bọn chúng tập kích tôi, tên đó cũng không lộ mặt. Xem chừng với loại việc này, gã càng không thể lộ mặt.
Hạ Hồng Quân nói:
– Tên đó có thể là kẻ xúi bẩy ở phía sau màn không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Không thể nào, gã vẫn chưa đủ tư cách. Nhiều nhất cũng chỉ là một tên tiểu đại ca mà thôi.