Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1271

Vương Vĩ khai ra tên một người, Đỗ Long lập tức bảo Tạ Ba cùng Công an nhân dân đia phương đi bắt người, sau đó dẫn Vương Vĩ đến trước mặt kỹ sư Hoa.

– Tiểu Vương à, em làm thầy thất vọng quá!

Kỹ sư Hoa lắc đầu một cách đau xót hỏi:

– Chuyện này là thế nào? Sao em lại nghe lời kẻ giết người làm ra việc này?

Vương Vĩ cúi đầu xấu hổ nói:

– Thầy, em xin lỗi, em sai rồi, em cũng không biết chúng giấu thi thể ở đó. Em thua bạc không trả nổi, bọn chúng bảo muốn trêu thầy một chút, rồi bảo em dụ thầy đi vào…Sáng nay phát hiện thi thể, em mới biết là mình mắc lừa… Thầy, em xin lỗi…

Kỹ sư Hoa tức đến nỗi chỉ biết lắc đầu, Đỗ Long an ủi:

– Thanh niên mà, phạm chút sai lầm là chuyện thường, kỹ sư Hoa đừng giận. Tin chắc có bài học lần này, sau này Vương Vĩ sẽ không dám đánh bạc nữa. Vương Vĩ, lần này nể mặt kỹ sư Hoa cộng thêm cậu bị người khác lợi dụng… Tôi sẽ không truy cứu nữa. Cố gắng tìm ra mỏ quặng lớn, cống hiến nhiều hơn cho đất nước và nhân dân…Kỹ sư Hoa, giếng quặng này tạm niêm phong vài ngày, các anh cứ đến nơi khác thăm dò trước đi.

Kỹ sư Hoa gật gật đầu nói:

– Trong thời gian ngắn cũng không muốn xuống giếng này nữa. Cảnh sát Đỗ, giờ tôi có thể đi được chưa?

Đỗ Long nói:

– Được rồi, anh đi cẩn thận.

Kỹ sư Hoa gật đầu với Đỗ Long, quay đầu hét Vương Vĩ đang rụt cổ cúi đầu:

– Đi! Còn không mau cảm ơn cảnh sát Đỗ! Sau này còn đánh bạc, thì đừng gọi tôi là thầy nữa!

Kỹ sư Hoa hận rèn sắt không thành thiếc dẫn Vương Vĩ đi, Nguyễn Minh Quân bước đến hỏi:

– Chuyện gì vậy? Tên tiểu tử đó bị người ta lợi dụng sao?

Đỗ Long gật đầu nói:

– Rỗi việc lại chạy đi đánh bạc với mấy người gần đây, kết cục là nợ một đống. Người ta bảo cậu ta dẫn kỹ sư Hoa đến đường này, liền làm theo.

Nguyễn Minh Quân nói:

– Nói vậy thì người bảo Vương Vĩ làm việc này nhất định rất hiểu nội tình? Thậm chí có thể là hung thủ!

Đỗ Long nói:

– Ừ, nhưng tôi thấy kỳ lạ là tại sao bọn chúng lại không tiếc để lộ ra đường này, còn để thi thể bị phát hiện?

Nguyễn Minh Quân trở nên trầm ngâm, Đỗ Long nói:

– Lúc nghi phạm vứt xác chắc không ngờ sẽ có ngày này. Với sự phức tạp của đường hầm bên dưới chắc nghi phạm không biết chính xác nơi vứt xác. Y nói cho Vương Vĩ biết vị trí, thì chắc y rất thông thuộc hầm mỏ phế này, biết phải đi đâu để tìm thi thể. Nếu không chỉ còn một cách, y muốn quay lại hiện trường xác nhận vị trí ở đâu…

Nguyễn Minh Quân nhìn Đỗ Long khâm phục nói:

– Đầu óc anh nhanh thật. Lúc tôi đến trên mặt đất vốn không có vết chân, xem ra là suy luận đằng trước rồi.

Đỗ Long nói:

– Mỏ quặng này thuộc nơi nào? Không biết có bao nhiêu công nhân thường xuống giếng…

Thẩm Băng Thanh nói:

– Tôi đi điều tra xem là ai liên lạc với nghi phạm đầu tiên.

Đỗ Long gật đầu nói:

– Hi vọng sớm tìm được manh mối…

Manh mối lộ ra rất nhanh trước mặt Đỗ Long. Bọn Tạ Ba thuận lợi bắt được một người hoặc có thể nói là bắt được môt kẻ du thủ du thực. Kẻ đó là Tăng Ức Tiết, là một tên côn đồ ở đây, ăn mặc cổ quái. Lúc bị đưa đến trước mặt Đỗ Long, vẫn làm ra bộ dạng không thèm quan tâm.

Đỗ Long liền hỏi:

– Là ai bảo mày kêu Vương Vĩ dẫn kỹ sư Hoa đến nơi đó?

– Một người không quen biết.

Tăng Ức Tiết trả lời sảng khoái.

Đỗ Long nhướng mày nói:

– Không quen biết? Kẻ đó cho mày lợi lộc gì? Mày nhìn rõ y trông thế nào không?

Tăng Ức Tiết tiếp tục thoải mái nói:

– Không nhìn thấy. Kẻ đó chặn tôi lại ở một ngõ nhỏ lúc nửa đêm, kề dao ngang cổ, có thể không làm sao? Huống hồ người đó còn cho tôi mười nghìn tệ, nói là ngoài sáu nghìn tám Vương Vĩ nợ, thì ba nghìn hai coi như trả thù lao cho tôi. Có chuyện tốt như vậy, đương nhiên là làm rồi! Số tiền đấy tôi đã tiêu hết rồi. Cho dù các anh có bắt, thì tôi cũng không lấy đâu ra.

Dù lời của Tăng Ức Tiết làm cho Đỗ Long rất thất vọng, nhưng hắn biết lời của y là thật. Điều này rất phù hợp với lối suy nghĩ của tên đang âm thầm thao túng kia. Bọn họ làm việc gì cũng sẽ không để lộ bất cứ dấu vết nào, tuyệt đối sẽ không để lại sơ hở lớn đến vậy để mình tiếp tục điều tra.

Đỗ Long giao Tăng Ức Tiết cho Nguyễn Minh Quân, sau đó một mình đi sang một bên nhìn về phía xa. Thẩm Băng Thanh bước đến hỏi:

– Y nói thật à?

Đỗ Long thở dài nói:

– Chắc là thật, không ngờ một thành phố nhỏ bé thế này lại ẩn dấu nhiều bí mật đến vậy. Điều này cũng thật mờ mịt với vụ án hai mẹ con bị giết hại.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Chẳng phải chúng ta đã tra ra lai lịch của nghi phạm chính rồi sao? Bố mẹ y khá giàu có. Anh nói xem liệu có phải sau khi xảy ra chuyện, bố mẹ y tìm người che giấu sự việc không?

Đỗ Long nói:

– Có thể. Đột nhiên xuất hiện hai thi thể này làm loạn kế hoạch của chúng ta. Tôi có một dự cảm không hay. Có khi vụ án này lại phải kết thúc mơ hồ.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Không đâu? Nếu bố mẹ Trương Vinh Lương có khả năng đến vậy. Lần đầu tiên chúng ta điều tra, nên có chút ấn tượng mới đúng. Giếng quặng phế này không phải sản nghiệp của nhà Trương Vinh Lương đấy chứ?

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Chắc không phải. Giếng quặng phế này đã ngừng rất lâu, hơn nữa cả nhà Trương Vinh Lương đều là người ngoài đến, chắc sẽ không mua giếng quặng phế này? Đương nhiên, nếu như là mua cùng một chỗ thì có thể. Nhưng y đi đâu tìm cấp dưới trung thành am hiều quặng phế chứ?

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói với Đỗ Long:

– Đúng là rất kỳ lạ…

Đỗ Long nói:

– Chúng ta cứ điều tra theo các bước của mình, không nên để bị hai xác chết nữ này làm loạn. Cứ coi xác hai người phụ nữ này không liên quan gì đến hai mẹ con Từ Kim Đán.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Được, Vậy chúng ta chẳng phải nên đi rồi sao?

Đỗ Long quay đầu nhìn miệng giếng quặng một cái, nói:

– Đi. Lệnh lục soát đã làm xong chưa? Chúng ta nên đi đến nhà Trương Vinh Lương xem xét một lượt.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Đúng thế. Lệnh lục soát phải sớm làm xong rồi mới đúng, sao đến giờ vẫn chưa có tin gì?

Đỗ Long nói:

– Gọi điện cho anh ta hỏi xem.

Thẩm Băng Thanh lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Hải, anh ta cười khổ nói:

– Đội trưởng, Chúng tôi vẫn đang đợi. Phó giám đốc Ngã vừa nói chuyện xong với cục trưởng Trương của thành phố Song Môn. Tôi lập tức xin phó giám đốc Ngã ra lệnh lục soát. vừa rồi định báo cho anh biết. Các anh cùng đi đến tiểu khu Sùng Nghĩa nhé?

Thẩm Băng Thanh nói;

– Được, chúng tôi tới liền.

Bỏ điện thoại xuống, Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long:

– Đã soạn rồi, chúng ta qua đấy ngay đi.

Đỗ Long gật đầu nói:

– Đi. Phải đi xem ngọn nguồn xảy ra mọi chuyện!
Bình Luận (0)
Comment