Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1365

– Đẹp quá, như tiên cảnh vậy, còn đẹp hơn cả trong phim nữa!

Mọi người nhìn tấm thảm xanh mướt dưới chân của thôn Lĩnh Thượng không khỏi tán thưởng, Đỗ Long cười nói:

– Đây đã là gì, đợi đến biển mây lúc mặt trời mọc rồi thán phục cũng không muộn.

– Thật sao? Mong chờ quá…

Mọi người đều rất hồi hộp ríu rit nói muốn chụp ảnh làm kỷ niệm, trong tay Đỗ Long cầm một máy ảnh Nikon, chụp cho mọi người.

– Các ngươi nhanh lên chút có được không vậy? Chắc tại bọn Đỗ Long chiếm hữu chỗ chụp ảnh đẹp quá lâu, bên cạnh có người kiến nghị. Đỗ Long quay đầu lại nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ, người con trai có sẹo trên mặt có vẻ hơi hung ác, mặt bạn gái y bị rỗ dáng người mập mạp đang nhìn họ suốt ruột.

Đỗ Long nói với bọn họ:

– Xin hai người đợi chút, không chậm trễ lâu đâu.

Người con trai mặt sẹo nói:

– Chúng tôi đã đợi rất lâu rồi, các người làm gì vậy, còn không mau cút là tôi gọi nhân viên quản lý đấy.

Đằng sau rất nhiều người hình như là đoàn du lịch, bọn họ cũng đều hét lên:

– Đúng thế, mọi người đã đợi lâu lắm rồi, chúng tôi còn vội nữa…

Đoàn du lịch bao giờ cũng vội như vậy, lúc này Diệp Vũ Văn nói:

– Thôi bỏ đi, chúng ta nhường bọn họ trước dù sao vẫn còn nhiều nơi chưa đi mà, đợi bọn họ đi rồi hãy quay lại.

Đỗ Long đang định đồng ý thì có người gọi từ phía sau:

– Là Diệp Vũ Văn! Trời ạ! Đúng là cô ấy sao! Diệp tiểu thư, chúng tôi có thể chụp ảnh cùng cô không?

Đoàn du lịch này có rất nhiều thanh niên, nghe người kia nói xong mọi người đều nhận ra Diệp Vũ Văn. Sau một hồi kinh ngạc bọn họ không hẹn mà xông lên muốn chụp ảnh cùng Diệp Vũ Văn hoặc lấy chứ ký của cô, trật tự nơi này lập tức hỗn loạn.

– Mọi người đừng chen chúc, ở đây rất nguy hiểm! Đỗ Long định chặn lại, nhưng những người này chạy ùa lên, một mình Đỗ Long vốn không thể chặn nổi, hắn vội quay đầu nói với Diệp Vũ Văn:

– Chạy mau, rời khỏi vách núi đến nơi an toàn!

Chính lúc này người con trai mặt sẹo và người con gái mặt rỗ đó nhìn nhau, bọn họ cùng sờ lên trên ngực lấy một khúc gần bằng que tăm đằng sau có túi bắn mini định cắm vào cổ và cổ tay Đỗ Long.

– Cẩn thận!

Diệp Vũ Văn nhìn thấy hét lớn, nhưng tiếng kêu của cô hơi muộn, lúc Đỗ Long sắp bị đâm trúng thì đột nhiên có người ra tay từ sau hai thích khách đó. Tóm lấy cổ tay bọn chúng rồi vặn ra sau vai, tay kia của bọn chúng cũng bị vặn ra sau, cạch một tiếng hai tay bị khóa lại với nhau người cũng bị đè trên mặt đất, toàn bộ quá trình bắt giữ tiến hành một cách nhanh gọn.

Rất nhiều người chạy tới chỗ Diệp Vũ Văn nhìn thấy vậy kinh ngạc dừng bước, nhưng vẫn có vài người tiếp tục chạy tới. Hoa Nghĩa Cường là sứ giả bảo vệ hoa chặn lại phía trước lại bị mấy người đó đẩy sang một bên, lảo đảo một cái suýt nữa là ngã. Nếu như không phải bên vách núi có lan can chắn thì sém chút nữa là anh ta đã bị rớt xuống dưới rồi.

Những người xông đến chỗ Diệp Vũ Văn ai cũng mang theo sát khí, Diệp Vũ Văn cũng đã gặp qua vài lần tập kích nên không hề lạ gì với tình hình này, cô sợ hãi hét lên:

– Cứu mạng!

– Diệp tiểu thư đừng sợ, có chúng tôi đây.

Vinh Kiều Kiều nói, cô chặn qua trước mặt Diệp Vũ Văn, Đỗ Long vội chạy qua và bọn Phó Hồng Tuyết cùng lên bọn họ tay đấm chân đá mấy người kia mằm gọn trên đất, sau đó bị mấy cảnh sát hình sự còng lại giải đi.

– Dám ám sát tôi, đúng là ăn phải gan báo rồi, cũng không biết nơi này là đâu!

Đỗ Long cười lạnh nói với mấy tên đó, rồi hắn quay người cười nói với Vinh Kiều Kiều:

– Tiểu Kiều, Tiểu Tĩnh thân thủ bọn em rất tốt, ngày thường hay luyện tập sao?

Vinh Kiều Kiều cười nói:

– Vâng, có học mấy chiêu ở trường Teawondo không ngờ lại có hữu dụng…

Đỗ Long khen mỉm cười nói:

– Không ngờ đi chơi cũng có nhiều chuyện đến vậy, không hù dọa mọi người đấy chứ?

Đương nhiên là Vinh Kiều Kiều không sao, nhưng Thang Tĩnh Nhàn đứng bên lan can lại bị dọa đến tái mặt, cơ thể cô lảo đảo gần như sắp ngất, Đỗ Long nhìn thấy vậy vội kêu lên:

– Cẩn thận!

Nhưng hai mắt Thang Tĩnh Nhàn nhắm lại nghiêng người…Đổ ra ngoài lan can…

Đỗ Long phi nhanh qua bên người Vinh Kiều Kiều nắm lấy cổ tay Thang Tĩnh Nhàn, cổ tay cô mền nhỏ Đỗ Long cảm thấy chỉ cần mình hơi dùng lực dường như là có thể bẻ gãy, nhưng đúng trong lúc Đỗ Long định kéo Thang Tĩnh Nhàn thì cơ thể của cô đổ thẳng vào lòng Đỗ Long cánh tay mền mại đó đột nhiên trở nên cứng như móc sắt, hung hăng móc lấy cổ tay Đỗ Long.

Móng tay mài nhọn hoắt có thể dễ dàng cắt rách da, song Thang Tĩnh Nhàn lại cảm thấy da Đỗ Long dai như da trâu mà lực phản cực lớn dường như làm móng tay cô gãy vậy.

Đỗ Long cảm nhận được sự kinh ngạc của cô, hắn mỉm cười nói:

– Sao vậy? Tiểu Tĩnh, có phải thất vọng lắm không?

Đúng lúc này Vinh Kiều Kiều bước đến đằng sau Đỗ Long không động đậy hơi nhấm gót giày lập tức bắn ra một mũi nhọn sắc dài khoảng nửa ngón tay, Vinh Kiều Kiều nhấc chân lên định đá vào mông Đỗ Long, nếu như cô đã trúng thì cho dù Đỗ Long có thịt dày da chắc đi nữa thì cũng khó mà đỡ được lần tập kích này.

Đỗ Long không hề phát hiện, lúc cuộc đánh lén sắp thành công thì bên cạnh đột nhiên bay đến một bàn chân đạp chân Vinh Kiều Kiều xuống.

Xương chân Vinh Kiều Kiều bị gãy, cô phẫn nộ nhìn về bên cạnh thấy người nhấm lên chân phá hoại kế hoạch của cô chính là em năm Phó Hồng Tuyết trước kia vốn rất sợ cô.

– Em năm!

Vinh Kiều Kiều gầm lên một tiếng, đồng thời cô không chút do dự lao về phía trước định ôm lấy cổ Đỗ Long cho hắn một chiêu chí mạng.

Nhưng Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đồng thời ra tay khóa lấy cánh tay và cổ tay Vinh Kiều Kiều, chân đá một cái. Người Vinh Kiều Kiều bay lên trên không tiếp đó bị Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình quăng mạnh trên mặt đất, ngã đến hoa mắt chóng mặt, nhất là hai quả bóng căng tràn đập mạnh trên đất áp lực lớn suýt nữa làm tim Vinh Kiều Kiều ngừng đập, đau nhức cộng thêm sự bực tức làm cô suýt ngất.

Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết cố ý trả thù, hồi đó hai người đã chịu không ít khổ đau từ Vinh Kiều Kiều, cuối cùng hôm nay cũng đã có thể báo thù.

Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết ấn Vinh Kiều Kiều trên mặt đất, vặn hai tay ả lại phía sau gần như vặn gãy cánh tay của Vinh Kiều Kiều.

Thang Tĩnh Nhàn cũng bị Đỗ Long khống chế, lúc cảnh sát Xã Mãnh Tú tiếp nhận bọn Vinh Kiều Kiều Đỗ Long dặn dò có chút không yên tâm:

– Mấy người này rất lợi hại, đặc biệt cẩn thận đừng đẻ bọn chúng thoát, tiểu Đình, tiểu Tuyết bọn em đi cùng đi.

Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đáp một tiếng rồi đi cùng mấy cảnh sát áp giải bọn Vinh Kiều Kiều xuống núi. Sau khi Vinh Kiều Kiều lấy lại sức liền chửi mắng không ngừng, Phó Hồng Tuyết thì thầm bên tai ả cái gì đó, Vinh Kiều Kiều biết cô nói được làm được nên dù rất giận cũng không dám chửi bới lung tung nữa.
Bình Luận (0)
Comment