Lương Trân Mai ra tự thú, vụ án vật rơi gây chết người cũng được kết thúc. Bố mẹ Lương Trân Mai đem giao nộp ra bốn tấm thủy tinh còn lại.
Khi Lương Trân Mai bố mẹ cùng đi lên xe cảnh sát, quần chúng vây bốn xung quanh đều vỗ tay nhiệt liệt. Người thân của người bị hại cũng nghe tin kéo tới, tuy nhiên cảnh sát đã hết lời khuyên can nên người thân của người bị hại cũng bình tĩnh trở lại, xe cảnh sát dần dần chuyển bánh rời khỏi tiểu khu Thiên Hà.
Khi Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đưa Lương Trân Mai và bố mẹ cô bé đến trụ sở phân cục công an, Ngụy Hưng Bang và Hoàng Kiệt Hào đều không có mặt, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
Đỗ Long đích thân ghi lời khai của Lương Trân Mai, diễn biến sự việc cũng không khác nhiều so với suy đoán của Đỗ Long. Buổi tối hôm xảy ra vụ án, bà nội của Lương Trân Mai không cẩn thận làm vỡ bể cá, bố mẹ Lương Trân Mai vội lau dọn sàn nhà, thu dọn mảnh vỡ thủy tinh cho vào trong túi rác, sau đó sai Lương Trân Mai đi vứt rác.
Lương Trân Mai lúc đó đã làm xong bài tập, đang lên mạng buôn chuyện với bạn bè, bỗng nhiên bị sai đi làm việc khác, cô bé rất không vui vẻ. Nhà ở tầng trên cùng của tòa nhà số 25, muốn vất rác phải đi rất lâu. Lương Trân Mai vội quay về tiếp tục buôn chuyện với bạn bè, ở tầng thứ sáu liền thò đầu ra ngoài ngó nghiêng một lát, thấy bên dưới không có ai, muốn cho nhanh việc liền ném thẳng túi rác xuống cạnh vườn hoa, ở đó có một thùng rác, hàng ngày đều có người tới đó thu dọn rác.
Lương Trân Mai ném túi rác xuống xong cũng chẳng nhìn xem túi rác rơi xuống đâu liền quay lên luôn. Mấy phút sau ở phía dưới liền có tiếng ồn ào, có người hô lớn ai ném rác xuống làm bị thương người khác rồi. Lương Trân Mai chạy ra ban công nhìn xuống liền hồn xiêu phách tán, bố mẹ cô bé biết chuyện xong, để bảo vệ cô bé nên bảo cô bé không nói gì, rồi lặng lẽ thu những tấm thủy tinh còn lại lại, định đợi mọi chuyện qua đi. Theo như những vụ án trước đó, nếu cảnh sát không tìm ra được cụ thể hộ gia đình nào ném rác xuống thì tất cả các hộ gia đình từ tầng ba trở lên đều phải cùng gánh trách nhiệm bồi thường.
Sau khi vụ án đã được điều tra rõ ràng, chẳng còn việc gì của Đỗ Long nữa. Lương Trân Mai và bố mẹ bị Cơ quan quản lý tội phạm nhi đồng đưa đi, tình huống của Lương Trân Mai coi như vô ý gây thương tích, hơn nữa tuổi của cô bé còn nhỏ, có lẽ sẽ thương lượng với thân nhân người chết, bố mẹ Lương Trân Mai bồi thường tiền, sau đó sẽ trách mắng Lương Trân Mai một trận, rồi giao cho bố mẹ đưa về nhà nghiêm khắc quản lý giáo dục.
Tuy vụ án đã được phá nhưng Đỗ Long hoàn toàn không cảm thấy vui chút nào. Trước khi rời đi, Lương Trân Mai cứ nắm chặt tay Đỗ Long không chịu bỏ ra, cuối cùng Đỗ Long ghi lại số điện thoại của mình cho cô bé, nói:
- Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể gọi điện thoại cho chú bất cứ lúc nào. Chú sẽ cố gắng hết sức giúp cháu.
Sau khi Lương Trân Mai rời đi, mọi người đều quây lại chúc mừng hai người. Sau đó, Đỗ Long lại nhìn sang tập hồ sơ khác, đó là một vụ án đột nhập vào nhà giết người. Người chết là một thiếu phụ trẻ, chồng cô tối hôm xảy ra vụ án đi ra ngoài uống rượu cùng bạn, khi quay về thì phát hiện ra vợ đã chết ở trên giường, toàn thân không mảnh vải, trên người phát hiện ra dấu vết bị cưỡng hiếp.
Cửa nhà nạn nhân bị đạp tung ra, ở trong phòng phát hiện ra dấu vết vật lộn, nhưng không nhiều, hiển nhiên là hung thủ đã nhanh chóng khống chế được người bị hại. Bởi tối đó có gió lớn, cửa của không ít nhà đều bị gió thổi kêu rầm rầm, bởi vậy tiếng người đạp vào cánh cửa đó không được hàng xóm chú ý đến.
Khiến người khác ngạc nhiên là hàng xóm cũng không hề nghe thấy bất cứ tiếng cầu cứu gì cả. Theo lẽ thường mà nói, từ khi hung thủ đạp cửa xông vào tới lúc khống chế xong người bị hại cũng cần phải mất mấy giây, trong khi người bị hại phản kháng lại, tại sao lại không lên tiếng cầu cứu.
Pháp y đã tìm thấy không ít chứng cứ ADN trên người nạn nhân, nhưng sau khi so sánh ADN lại không phát hiện ra bất cứ kết quả nào, ADN của hung thủ chưa có trong cơ sở dữ liệu tội phạm, có khả năng đó là lần đầu phạm tội của y.
Hiện trường còn phát hiện được không ít dấu vân tay lạ, nhưng do chồng người bị hại thích đưa bạn bè về nhà, bởi vậy trong nhà có dấu vân tay của người lạ cũng là điều bình thường. Sau khi so sánh ADN, tất cả những bạn bè của chồng nạn nhân thường đến nhà đều bị loại khỏi diện nghi vấn. Do thiếu chứng cứ, vụ án lâm vào bế tắc.
Sau khi cùng Thẩm Băng Thanh xem xét cẩn thận hồ sơ vụ án, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh lập tức tới địa điểm xảy ra vụ án. Đó là một khu vực ngoại ô nửa phố nửa quê, địa hình phức tạp, dân cư càng phức tạp. Vợ chồng người bị hại thuê một căn phòng ở tầng 3 một căn nhà do tư nhân tự xây. Khi Đỗ Long tới thì chồng của nạn nhân đã đi làm, hai người liền tìm chủ nhà và hàng xóm của nạn nhân, hỏi thăm họ về cuộc sống và tình hình tình cảm của vợ chồng nạn nhân.
Ông Triệu, hàng xóm của nạn nhân cho biết, nạn nhân Lý Hân Từ và chồng cô ta, Trương Thu Trọng, tình cảm không tốt lắm. Do cuộc sống khó khăn, hai người thường xuyên cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Ông Triệu thậm chí còn từng nghe thấy, Trương Thu Trọng lớn tiếng đe dọa vợ mình rằng, sẽ có lúc giết chết cô ta.
Trương Thu Trọng và Lý Hân Từ tình cảm không hòa thuận, anh ta có động cơ, nhưng tối xảy ra vụ án, Trương Thu Trọng lại ra ngoài uống rượu với bạn, anh ta có nhân chứng. Đương nhiên, thuê người giết người cũng là một khả năng, vấn đề là Trương Thu Trọng nỡ bỏ nhiều tiền như vậy để thuê người giết người sao? Trước và sau khi vụ án xảy ra cũng không hề phát hiện ra tài khoản ngân hàng của anh ta có biến động tiền lớn.
Hàng xóm của nạn nhân cung cấp không ít manh mối, trong đó bao gồm tin Trương Thu Trọng ở ngoài có người tình, cũng có tin Lý Hân Từ cũng ngoại tình, hoặc là có thù oán cá nhân. Đúng lúc đó Trương Thu Trọng đi làm về, hàng xóm của Trương Thu Trọng liền nhanh chóng bỏ về.
Trương Thu Trọng lạnh lùng liếc hai người đám Đỗ Long một cái, chẳng thèm để ý đến việc Đỗ Long chìa tay ra, mở cửa vào trong nhà.
Đỗ Long theo sau bước vào trong nhà, nói với Trương Thu Trọng:
- Anh Trương, chúng tôi là cảnh sát đến điều tra vụ án vợ anh bị hại. Để có thể mau chóng giải oan cho vợ anh, mong anh phối hợp với chúng tôi.
Trương Thu Trọng ném áo trên vai xuống, giận dữ nói:
- Phối hợp phối hợp, tôi đã phối hợp mấy ngày rồi, các anh ngoài việc điều tra tôi ra thì còn biết làm việc gì khác có tác dụng hơn không?
Đỗ Long chân thành nói:
- Chúng tôi vẫn đang nỗ lực điều tra, do vụ án này tương đối phức tạp, phá án cũng cần có thời gian, mong anh Trương hiểu cho. Tôi tên là Đỗ Long, bây giờ vụ án này do tôi phụ trách, anh Trương, lần đầu gặp mặt, mong anh thông cảm.
Trương Thu Trọng hậm hực lườm một cái, nhưng cuối cùng vẫn bắt tay Đỗ Long. Bắt tay xong, Đỗ Long đưa mắt nhìn bốn phía căn phòng, phát hiện ra đây là căn phòng rộng hơn chục m2, cũng gần giống căn phòng trong vụ án cặp nam nữ cấp III tự tử, nhưng càng cũ kỹ, đơn sơ hơn.
Để làm giảm bớt tâm lý đề phòng của đối phương, Đỗ Long bắt đầu gợi chuyện với Trương Thu Trọng:
- Anh Trương và vợ đã kết hôn bao lâu rồi? Có con chưa vậy?
Đây là một câu hỏi rất bình thường, nhưng Trương Thu Trọng nghe xong lại chợt rùng mình, khóe mắt ươn ướt, buồn bã nói:
- Chúng tôi cưới nhau gần mười năm rồi, trước đây chưa có điều kiện tiết kiệm, sao dám có con. Cho tới gần đây mới tạm dư dả một chút, chúng tôi đã dự định có em bé, nhưng không ngờ... Con chưa có, mẹ đã đi rồi...