Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 233

Đỗ Long lấy ra một tấm ảnh của người chết, đưa cho Vương Quốc Vượng nói:

- Anh có biết người này không?

Vương Quốc Vượng cầm tấm ảnh xem, sau đó thì ngây cả người ra. Thứ thần sắc vui mừng khôn xiết bật ra từ trong ánh mắt đầy những tia máu màu đỏ của y. Tay cầm ảnh của y phát run lên, cuối cùng thì y cũng ngửa mặt lên trời cười lớn nói:

- Ha ha....đây không phải con tiện nhân đó sao? Nó chết rồi? Ông trời thật có mắt...Ha ha, không ngờ nó chết thật rồi...

Sau khi cười như điên thì Vương Quốc Vượng lại bật khóc thảm thiết. Cả nhà y bị Lư Hạo Nhiễm đâm chết, chỉ còn lại có mình y. Sau khi sự việc xảy ra Lư Hạo Nhiễm lại không bị trừng trị thích đáng. Thế nên Vương Quốc Vượng hận Lư Hạo Nhiễm tới tận xương tủy. Sau khi biết Lư Hạo Nhiễm đã chết, y vui mừng được một lúc. Sau đó nghĩ tới chuyện chỉ còn lại một mình cô đơn hiu quạnh, y không nén nổi đau lòng. Một người đàn ông, không ngờ lại có thể khóc như một đứa trẻ trước mặt cảnh sát và đồng nghiệp như thế.

Bộ dạng của Vương Quốc Vượng không giống giả tạo. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đưa mắt nhìn nhau. Thẩm Băng Thanh lắc lắc đầu, Đỗ Long đành tiếp tục tự mình hỏi:

- Vương Quốc Vượng, anh đừng khóc. Anh có thể tìm được người chứng minh khi đó anh uống rượu trong quán bar đến rạng sáng không?

Vương Quốc Vượng không để ý, một đồng nghiệp của y sốt ruột tới nói với đám Đỗ Long:

- Các anh không cần phải hỏi nữa. Mấy ngày nay gần như ngày nào tôi cũng uống cùng cậu ấy tới rạng sáng. Chúng tôi uống rượu ở quán bar Mê Thất. Không tin các anh có thể đi tìm người pha rượu.

Xem ra vụ án này thực sự không phải do Vương Quốc Vượng gây ra. Tuy nhiên Đỗ Long vẫn cùng Thẩm Băng Thanh đi tới quán rượu Mê Thất điều tra một chút. Người pha rượu sau khi xem xong ảnh thì rất khẳng định rằng Vương Quốc Vượng cùng anh đồng nghiệp kia thời gian gần đây luôn uống rượu trong quán bar tới rạng sáng mới về.

Việc tình nghi Vương Quốc Vượng tạm thời bị loại bỏ. Lúc Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tới khu nhà Lư Hạo Nhiễm ở điều tra, Đỗ Long gọi điện thoại cho Uẩn Cảnh Huy báo cáo tiến triển điều tra. Uẩn Cảnh Huy dặn dò bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất để phá án. Ngữ khí của ông ta vô cùng nghiêm túc, khiến Đỗ Long cũng cảm thấy áp lực không nhỏ.

- Sao tớ cảm giác phá án có thời hạn giống như thời xưa vậy? Nếu kéo dài làm trễ thời hạn không biết có bị ăn đòn không nữa...

Đỗ Long cúp điện thoại xuống gượng cười nói.

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Đánh đòn thì chỉ làm đau da thịt thôi. Nếu không phá án kịp thời trong thời gian lãnh đạo ngầm quy định, chỉ sợ sau này bọn mình muốn thăng cấp cũng khó rồi.

Hai người tới khu nhà Lư Hạo Nhiễm ở. Khu nhà ở này không quá cao sang, nhưng giá cả cũng không vừa. Một căn nhà một trăm mét vuông, ba phòng riêng, hai gian đại sảnh ít nhất cũng phải mấy chục vạn.

- Mẹ kiếp, thật không công bằng...

Thẩm Băng Thanh cũng bực vì thấy bất công. Tuy cậu ta không nói cái gì không công bằng nhưng Đỗ Long có dùng gót chân thì cũng có thể đoán ra được.

Hai người bắt đầu hỏi thăm hàng xóm nhà Lư Hạo Nhiễm và những quần chúng quanh vùng. Bảo vệ khu nhà cũng bị gọi tới hỏi. Trải qua một cuộc dò hỏi khá lớn, đám Đỗ Long đã nắm giữ được không ít những tư liệu trực tiếp.

Mọi người đều khá quen thuộc với Lư Hạo Nhiễm và chiếc xe BMW của cô ta. Một cô thiếu nữ trẻ tuổi, một mình sống trong một căn nhà to, hơn nữa lại còn lái một chiếc xe bắt mắt. Kiêu ngạo như một cô công chúa, một cô gái như vậy sao có thể không gây sự chú ý của người khác được chứ?

- Chiếc BMW màu đỏ? Ừ, rạng sáng ngày hôm đó có trở về một lần. Nhưng chỉ một lát rồi lại lái đi luôn.

Bảo vệ đáp:

- Sau đó thì không thấy quay trở lại nữa.

Rất nhiều người đều xác nhận điểm này. Bao gồm cả ông chủ quầy hàng lớn ban đêm vẫn buôn bán ở cửa khu nhà và rất nhiều những thực khách khác đều có thể chứng minh điểm này. Tuy nhiên bọn họ không hề chú ý rằng người lái xe lúc đó có phải Lư Hạo Nhiễm hay không. Từ những hình ảnh chụp được ở camera theo dõi của khu nhà cũng có thể chứng minh chiếc BMW màu đỏ có trở về, sau đó khoảng mười phút sau thì lại đi luôn. Từ những hình ảnh đó có thể thấy được người lái xe vẫn là Lư Hạo Nhiễm. Ghế phụ lái không có người. Lẽ nào đêm hôm khuya khoắt cô ta đột nhiên nhận được tin gì đó nên đã lái xe đi gặp mặt ai đó?

Một người phụ nữ còn trẻ nhất định sẽ không đi gặp người lạ vào nửa đêm canh ba. Tìm được người bạn liên lạc với cô ta khi đó không chừng có thể tìm ra hung thủ. Thẩm Băng Thanh gọi điện thoại cho điều phối viên mời họ liên hệ với Công ty Di động. Điều tra danh sách liên lạc bằng điện thoại trong ngày cuối cùng của Lư Hạo Nhiễm thì phát hiện từ sau 8h30 tối điện thoại của Lư Hạo Nhiễm không hề nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cũng không hề gọi cho bất kỳ ai. Lẽ nào cô ta đã hẹn trước thời gian đi gặp mặt rồi hay sao?

- Hiện giờ có hai khả năng. Một là cô ta đặc biệt quay về lấy đồ cho bạn. Hai là cô ta trở về nhà hoặc tại gara, cô ta phát hiện để quên thứ gì đó. Hoặc là phát hiện ra thứ gì đó khiến cô ta nhất định phải đi. Cho nên mới vội vội vàng vàng đi như thế.

Đỗ Long nói.

Vì thế nên Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tiếp tục hỏi thăm những người hàng xóm của Lư Hạo Nhiễm. Cuối cùng cũng có được phát hiện mới.

- Đây không phải cô bồ trên tầng sao? Sao vậy? Cô ta chết rồi? Đáng tiếc quá, nhanh nhẹn thế mà....

Một ông lão hàng xóm của Lư Hạo Nhiễm đăm chiêu nhớ lại:

- Hôm kia....ừm, hôm kia tôi nghe thấy tiếng giầy cao gót của cô ta nện cộc cộc lên bậc thang. Không nghe thấy tiếng cô ta trở về.

- Ông chắc chứ?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Có khi nào ông nhớ nhầm ngày không?

Ông già quả quyết nói:

- Tôi không thể nhớ nhầm được. Bởi vì từ tối đêm hôm kia tới giờ tôi chưa ngủ được một giấc ngon nào. Các anh không biết chứ, từ khi nghe quen hai tiếng đóng cửa rõ lớn vang lên mỗi lúc nửa đêm, rồi còn cả tiếng đi lẹp xà lẹp xẹp xen giữa tới giờ. Cứ ngày nào không nghe được là tôi lại ngủ không ngon. Cho nên tôi rất chắc chắn. Ngày hôm đó cô ta đi ra ngoài rồi không trở lại nữa. Ôi, tôi còn tưởng cô ta đã tung bay cùng gã bồ của cô ta rồi cơ. Không ngờ còn trẻ như vậy mà đã hương tiêu ngọc tàn rồi. Thật đúng là trời ghen tỵ với sắc đẹp của con người.

Đám Đỗ Long chào tạm biệt ông lão còn đang đầy tiếc nuối trong lòng. Lúc xuống lầu Thẩm Băng Thanh nói:

- Lư Hạo Nhiễm căn bản không trở về nhà. Nói như thế thì suy luận thứ nhất không đúng. Vậy thì có thể là cô ta quên thứ gì đó không? Tớ nghĩ nên tới nơi cuối cùng cô ta đến để điều tra. Sau đó có thể còn phải mời phía cảnh sát giao thông điều tra một chút về hướng đi của chiếc BMW màu đỏ. Nói không chừng sẽ có bứt phá đấy.

Đỗ Long nói:

- Ừ, chuyện này giao cho cậu vậy. Không còn sớm nữa, tớ còn có việc nên đi trước đây.

Hai người quả thực đã đi cả một ngày rồi. Thẩm Băng Thanh cũng rất mệt nhưng cậu ta vẫn sửng sốt túm lấy bả vai Đỗ Long nói:

- Cậu lại muốn chuồn nữa? Đây là một vụ án quan trọng đấy. Không phải cậu đã nhận lời với Cục trưởng Uẩn là sẽ toàn lực điều tra vụ án này sao? Vụ án này còn chưa được phá thì bọn mình đừng có nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi.

Đỗ Long bĩu môi nói:

- Vụ án quan trọng cái khỉ gió! Nếu đổi lại, người chết là một cô gái bình thường, trừ người nhà cô ta ra thì còn ai gấp hơn nữa. Bất luận bố cô ta là ai, trong mắt tớ thì tất cả đều như nhau. Cậu không mệt thì cậu cứ tiếp tục điều tra. Dù thế nào thì tớ cũng phải quay về nghỉ ngơi. Kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi thì mới có thể giúp tớ duy trì tinh thần thoải mái. Như thế mới có lợi cho việc phá án.

- Cậu...đây là ngụy biện!

Thẩm Băng Thanh có chút bất lực nhìn Đỗ Long nói:

- Nếu Cục trưởng Uẩn hỏi thì biết phải làm sao?

Đỗ Long cười nói:

- Thường thì ông ta sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho tớ, sẽ không phiền tới cậu đâu. Yên tâm đi.

Đỗ Long dỡ chiếc xe gắn máy của Thẩm Băng Thanh xuống sau đó vẫy vẫy tay rồi chuồn thẳng. Thẩm Băng Thanh giậm châm tức giận, quyết định tự mình đi điều tra. Nếu có thể phá án trước thì thế nào cũng phải chọc tức tên khốn kia một trận mới được
Bình Luận (0)
Comment