Ba chiếc xe máy nhanh chóng rời khỏi thành phố Ngọc Minh, men theo con đường càng lúc càng hẹp hướng về phía Tây mà đi.
Sau khi di chuyển vòng vo một hồi ở trong núi sâu rừng hoang yên tĩnh, trong khe núi phía trước đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng. Cùng với khoảng cách càng lúc càng gần, ánh sáng càng lúc càng nhiều. Ngay sau đó là tiếng súng đát đát lại không ngừng truyền ra.
Đợi đến lúc ba chiếc xe máy đến sơn trang phía trước bị một bức tường cao hơn mười mét vây quanh, bãi đỗ xe trước sơn trang đã đỗ không ít xe rồi. Không thiếu các loại xe bốn bánh sang trọng như Land Rover, Hummer, cũng có không ít xe máy hai bánh cao cấp giống như Bạch Nhạc Tiên bọn hắn.
Lúc đang tiến vào bãi đỗ xe bảo vệ liền chặn xe lại, xem thiếp mời rồi mới cho người vào trong. Xem ra vẫn rất chính quy, nơi chơi súng loại này, tự nhiên phải cẩn thận một chút mới được.
Trung tâm giải trí thư giãn sơn trang Báo săn, tên nơi này cũng dài quá đi. Nhìn thấy hai chữ Báo săn, trong lòng Hạ Hồng Quân âm thầm hừ lạnh một tiếng. Cái tên này dường như phạm vào điều kiêng kị trong lòng y.
Bạch Nhạc Tiên trực tiếp mắc mũ bảo hiểm vào đầu xe máy, ở loại địa phương này có lẽ không có người đi trộm mũ bảo hiểm chỉ có mấy chục ngàn tệ. Cô ta hưng phấn dẫn mọi người đi vào phía bên trong. Sau khi tiến vào cửa hai người bảo vệ lại lần nữa kiểm lại giấy mời của bọn hắn. Bạch Nhạc Tiên dẫn người tới nhiều một chút, cho nên bảo vệ còn gọi điện thoại xin chỉ thị của ông chủ.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem cửa. Hạ Hồng Quân phát hiện những bảo vệ này đều được huấn luyện rất nghiêm túc, vô cùng đề cao sự an toàn, hơn nữa sắp xếp hợp lý. Thí dụ như nói ở cửa này thì có bốn gã bảo vệ đang đứng giữ, trong đó trên người hai gã chỉ vẻn vẹn trang bị côn cảnh sát, súng điện. Mà hai gã bảo vệ khác cũng không phụ trách tiếp đãi, bọn họ chỉ là ngồi trên trạm gác từ trên cao nhìn xuống giám sát người qua lại. Bọn họ trước ngực ôm chính là súng thật.
Bảo vệ sau khi nhận được chỉ thị lập tức thả người, mọi người nhanh chóng tiến vào sơn trang Báo săn nơi từng hồi súng truyền đến.
Một người đàn ông trẻ tuổi lái chiếc xe du lịch chạy điện tới đón, sau khi xuống xe anh ta mở rộng hai cánh tay cười nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Tiên nhi! Các người cuối cùng cũng tới rồi.
Bạch Nhạc Tiên ngại ngùng, nói:
- Anh Toàn Phong ( gió lốc), người ta đã lớn rồi, không lấy những thứ như vậy bắt nạt người ta. Đỗ Long, đây là anh em, Lưu Quỳ, bởi vì tính cách anh ấy thẳng thắn. Hơn nữa cùng tên với Lý Quỳ, bởi vậy có ngoại hiệu gọi là Lưu Toàn Phong.
Đỗ Long cười vươn tay ra nói:
- Anh Toàn Phong, hạnh ngộ, thằng em Đỗ Long, bây giờ làm việc dưới quyền Tiên nhi.
Lưu Quỳ mỉm cười giơ tay ra nắm lấy tay Đỗ Long, cười nói:
- Đại danh Sĩ quan cảnh sát Đỗ như sấm bên tai, tôi sớm ngưỡng mộ từ lâu rồi. Hôm nay rốt cuộc gặp được chính chủ, đợi một lát chúng ta có thể nói chuyện thỏa thích.
Đỗ Long lại cho Hạ Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh giới thiệu một chút. Bạch Nhạc Tiên la ầm lên:
- Đừng chậm trễ thời gian, lên xe lên xe, tay của em cũng sớm đã ngứa rồi.
Lưu Quỳ liền cười kêu mọi người lên xe, sau đó anh ta lái xe trực tiếp chở mọi người hướng về chỗ sâu trong sơn trang. Chẳng mấy chốc liền đi qua một trường bắn không ngừng truyền đến tiếng súng. Lưu Quỳ không có dừng xe, anh ta giới thiệu nói:
- Trong sơn trang Báo săn có năm trường bắn và ba nơi giải trí, trong đó có một trường bắn và một nơi giải trí không mở cửa cho người ngoài nghề. Chơi ở trong đều là súng quân dụng thật, tôi bây giờ dẫn mọi người đi chính là cái trường bắn không mở cửa cho người ngoài nghề. Muốn chơi thỏa thích thì phải nhẫn nại một chút.
Ở trên xe, Dương Minh Huy và Trương Hải Phong kề tai thấp giọng đang nói cái gì đó, ánh mắt liên tiếp quét về phía Đỗ Long bọn hắn. Lông mày Đỗ Long hơi cau lại, hắn nhắm mắt, tai khẽ vểnh lên, sự chú ý tập trung vào bên phía Dương Minh Huy. Trong tai bèn dần dần truyền tới tiếng nói của bọn gã.
- Hai tên kia là cảnh sát, khả năng luyện qua kỹ thuật bắn súng, đợi một lúc chơi hai vòng trước, xem xem thực lực của họn hắn...sau đó tìm cơ hội đánh cuộc với bọn hắn...nhất định phải cố gắng làm nhục bọn hắn...
- Về cơ bản đều là Dương Minh Huy đang tùy cơ hành động nói với Trương Hải Phong.
Đỗ Long âm thầm cười lạnh một chút, muốn cùng hắn so tài bắn? Đây không phải là ngứa da tìm đánh sao? Đỗ Long nghĩ một lúc, thấp giọng nói với Thẩm Băng Thanh ngồi bên cạnh:
- Đợi một lát lúc chơi súng đừng bộc lộ thực lực trước, có người muốn cùng chúng ta chơi trò chơi kìa.
Thẩm Băng Thanh hiểu ý gật đầu, sau đó Đỗ Long lại đem lời này nói với Hạ Hồng Quân. Chiếc xe du lịch chạy điện cuối cùng dừng ở trước một trường bắn. Đây là một trường bắn khép kín, cách âm rất tốt, ở bên trong tuy đang có người chơi, nhưng lúc tiếng súng truyền ra đã rất yếu ớt. Cho dù ở nơi núi sâu tĩnh lặng này cũng nghe không được rõ ràng lắm.
Lưu Quỳ dẫn mọi người tiến vào trường bắn, tuy bảo vệ ngoài cửa ở mặt ngoài vẫn chưa ngăn cản, nhưng Đỗ Long lại cảm giác được dường như trong bóng tối có mấy đôi mắt đang theo dõi hắn. Đỗ Long theo bản năng ngẩng đầu nhìn xem, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Hạ Hồng Quân đẩy hắn một cái, thấp giọng nói:
- Đừng nhìn nữa, công tác an toàn của nơi này làm rất đúng chỗ, trong bóng tối có mấy cao thủ đang đợi lệnh bất cứ lúc nào. Ai muốn gây rối ở nơi này, chỉ sợ vừa mới giơ súng lên thì sẽ bị mấy viên đạn đồng thời bắn chết.
Trong lòng Đỗ Long nghiêm nghị, may mà chỉ cần không lấy súng uy hiếp đến người khác, những cao thủ này có lẽ sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Cuối cùng tới trường bắn rồi, có mấy người đang chơi, Đỗ Long lại nhìn thấy một người quen. Chính là Lý Huy đã từng cùng đi đến nhà Đỗ Long với Dương Minh Huy.
Bạch Nhạc Tiên thúc giục mọi người, sau khi gặp mặt cũng không có thời gian hàn huyên. Lưu Quỳ dẫn mọi người đi lĩnh súng. Trước khi mở cửa kho súng ống anh ta cảnh cáo mấy việc nhất thiết phải chú ý cho mọi người. Thí dụ như nói bất luận trong bất cứ tình huống nào, đều không thể chĩa miệng súng nhắm vào người khác. Trước khi chuẩn bị bắn súng mới cho phép mở chốt an toàn vân vân...
Kho súng ống cuối cùng mở ra rồi, nhìn thấy một dãy súng đủ loại kia, vẻ mặt Hạ Hồng Quân có chút kích động. Y có cảm tình mãnh liệt đối với súng ống, từ lần trước rời khỏi quân doanh chiến lữ đặc biệt, lại có một khoảng thời gian chưa sờ qua súng rồi.
Nhưng mà người hưng phấn còn nhiều hơn Hạ Hồng Quân chính là Bạch Nhạc Tiên. Cô ta kêu lớn một tiếng rồi vọt vào bên trong, nắm lấy mỗi khẩu súng đều yêu thích không rời tay. Đỗ Long phát hiện súng trong này đích xác đều là súng quân dụng, về cơ bản súng trong quân đội thường thấy ở trong này đều có. Súng đặc chủng và súng mới vừa được trang bị cho quân đội thì không có, so với những khẩu súng lúc Đỗ Long ở chiến lữ đặc biệt còn kém xa.
- Chúng ta đều là tay mới, hay là dùng súng đơn giản nhất đi, ít nhất lúc huấn luyện quân sự trước kia dùng qua.
- Dương Minh Huy nói, gã thuận tay cầm lấy năm sáu kiểu súng trường, thuần thục thao tác vài cái. Xem thế nào cũng không giống tay mới.
- Minh Huy nói đúng, các cậu dùng những loại súng này trước luyện cảm giác tay một chút. Tuy có chút cũ rồi, nhưng mà độ chính xác cũng tốt, sức giật rất mạnh. Điều này mới có cảm giác, bây giờ súng mới ra càng ngày càng không có sức giật. Lúc bắn giống như đang chơi món đồ chơi vậy.
- Lưu Quỳ nói.
Mọi người đều tự cầm súng, dưới sự chỉ huy của một “ Chiến sĩ” mặc quân phục rằn ri xếp thành một hàng, bắt đầu huấn luyện quân sự đơn giản. Bọn hắn chơi vẫn là súng thật, làm không tốt thì sẽ chết người, cho nên trước khi chơi nhất định phải tiếp nhận huấn luyện quân sự nghiêm túc.
Đương nhiên loại huấn luyện quân sự này cơ bản cũng là lướt qua mà thôi. Mọi người rất nhanh liền tự mình cầm lấy súng nằm sấp trước bãi bắn bia, nhắm chuẩn bia rồi, tiếng súng đát đát vang lên không ngừng.
Ba anh em Đỗ Long bọn hắn không hiển lộ ra thực lực chân chính, đối với bọn hắn mà nói mục tiêu một trăm thật sự là quá đơn giản. Bản thân muốn bắn mấy phát hỏng thì bắn mấy phát hỏng, không có khác biệt so với việc bắn trúng hồng tâm.
Sau khi bắn hai lượt thực lực của mọi người liền có số liệu. Kỹ thuật bắn súng của Dương Minh Huy bọn gã cũng không tệ lắm, về cơ bản đều có thể bắn trúng vòng thứ bảy trở lên. Hai mươi phát súng thành tích đạt được còn kém hơn một chút so với Đỗ Long bọn hắn. Kỹ thuật bắn súng kém nhất phải kể tới Bạch Nhạc Tiên, cô ta tuy cũng thường xuyên đi trường bắn của cục Công an luyện kỹ thuật bắn súng, nhưng tiến bộ lại tương đối chậm. Hôm nay mỗi phát súng đều có thể bắn trong vòng 5 đã là phát huy vượt khả năng rồi.
Sau khi xem qua thành tích Dương Minh Huy đề nghị:
- Chơi lâu như thế này không có thú vị gì, chi bằng đội chúng ta thi đấu một chút như thế nào? Chúng tôi hai người và chị Tiên một đội, mỗi người bắn mười phát, cuối cùng tính điểm tổng số vòng nhiều hơn là thắng. Người thua dọc theo con đường trong sơn trang chạy mười vòng như thế nào?
Dương Minh Huy nói rất khách khí, ánh mắt lại nhìn về phía Đỗ Long, ý tứ khiêu khích hết sức rõ ràng. Đỗ Long đang chờ gã đưa tới tận cửa. Cho nên hắn rất sảng khoái nói:
- Được, nhưng mà tôi không muốn bắt nạt các cậu, cho nên tôi cảm thấy Tiên nhi có lẽ cùng một đội với tôi, đổi Thẩm Băng Thanh đi tổ các cậu như thế nào?