Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 307

Mọi người vây quanh ở trước bàn, trên bàn có bày biện một tấm bản đồ thành phố Ngọc Minh thật lớn, Đỗ Long vẽ lên đó vài vòng tròn, nói:

- Cô Bạch xuống xe ở chỗ khu trồng cây nhỏ dưới cầu vượt, nơi này bốn phía đều thông suốt, điểm dừng trạm xe bus cũng rất nhiều, bất luận là ngồi xe hay là đi bộ đều có rất nhiều lựa chọn. Hơn nữa nghi phạm dường như có kinh nghiệm theo dõi, từ camera mà muốn tìm ra tung tích của gã chỉ sợ rất khó...

- Khó tìm cũng phải tìm.

Lục Hồng Quảng nói:

- Mau chóng triệu tập lực lượng cảnh sát thành lập các điểm kiểm soát ở phụ cận đầu các con phố, các ngân hàng cùng với các thương gia thường có trang bị camera, hãy lấy các video đó về xem có đầu mối gì hay không. Đỗ Long, nghe nói cậu thẩm vấn rất có nghề, hay là cậu đi thẩm vấn bà xã Mạnh Hướng Đông?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Mạnh Hướng Đông rõ ràng có thể chạy thoát, nhưng không đưa Lan Hiểu Hoa đi cùng, điều đó nói lên Mạnh Hướng Đông căn bản cũng không để ý bà ta. Vụ án của Mạnh Hồng Vĩ cũng giống với vụ của Tần Phong Hà, có thể khẳng định là tin tức bà ta biết đến không nhiều lắm. Các vị hãy đi đến Lan gia thôn dưới chân núi Bích Kê tìm đến anh trai của Lan Hiểu Hoa tiến hành khuyên bảo bà ta, may ra còn có thể khiến cho cô ta thành thật khai báo. Đồng thời mất tích còn có một nữ kỹ thuật viên của phòng Kỹ thuật, tôi sẽ cùng tổ một đi điều tra quá trình mất tích của cô ấy.

Được Đỗ Long nhắc nhở, đột nhiên Lục Hồng Quảng ý thức được chính mình và mọi người gần như đều quên rằng trong vụ án này còn có một nữ cảnh sát cũng bị mất tích, đây cũng là vì con gái của Bí thư Đảng ủy Công an mất tích gây ra áp lực quá, ông ta lập tức nói:

- Tốt, tổ các anh phụ trách điều tra vụ việc mất tích của Nhạc Băng Phong, có gì cần lập tức gọi điện thoại cho tôi.

Đỗ Long lập tức triệu tập người của tổ một để triển khai điều tra việc Nhạc Băng Phong bị mất tích. Mạnh Hạo nghe nói Nhạc Băng Phong mất tích, gã cực kì nóng vội, lập tức điện thoại đi khắp nơi, thông qua rất nhiều con đường tìm hiểu tin tức, ví dụ như Nhạc Băng Phong về nhà bằng cách nào, lộ trình ra sao,… Gã gọi điện thoại cho cả lãnh đạo, hay cô bạn thân Tiểu Lư…

Từ Tiểu Lư, Đỗ Long đã xác định được, hôm nay lúc tan việc Nhạc Băng Phong cũng đi đến điểm dừng xe bus bắt xe để đi về nhà, Tiểu Lư nhìn thấy tận mắt cô ấy lên chuyến xe bus số ba mươi bốn. Cho nên Đỗ Long lập tức lại đi tới Tổng công ty giao thông công cộng, điều tra video về chuyến xe bus số ba mươi bốn đi ngang qua cục Công an thành phố thì phát hiện Nhạc Băng Phong quả thật lên xe, ngay sau đó là một bóng dáng cao lớn quen thuộc lại xuất hiện lần nữa, lúc ấy là khoảng sáu giờ.

Cũng giống như trường hợp kia, Nhạc Băng Phong còn chưa tới nhà đã xuống xe, địa điểm xuống xe cũng là chỗ giao thông phức tạp. Lúc ấy sắc trời đã tối, trên đường dòng xe cộ tấp nập, cũng là khoảng thời gian người đi đường nhiều nhất, hình ảnh camera thu được lại không rõ ràng chút nào. Sau khi Nhạc Băng Phong và Mạnh Hướng Đông xuống xe cũng giống như bị bốc hơi.

- Thế nào, có tìm được manh mối gì hay không?

Thấy đám người Mạnh Hạo đang vội vàng chạy tới, Đỗ Long chỉ hơi lắc đầu. Ở trước mặt hắn là một tấm bản đồ thành phố Ngọc Minh, hắn đang cầm trong tay một cái com- pa, không ngừng loay hoay chân tay.

- Vẫn còn tâm trí vẽ vời gì nữa sao? Nhanh đi tìm người thôi!

Mạnh Hạo cuống cuồng nói.

Đỗ Long cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Làm sao tìm được? Hiện tại cảnh sát đang đứng đầy đường, có thêm mấy người chúng ta cũng không có lợi ích gì, tôi hiện tại đang tìm manh mối, cậu đừng quấy rầy.

Thẩm Băng Thanh khuyên nhủ:

- Lần trước nhờ làm như vậy mà Đỗ Long đã tìm được manh mối vụ án Mạnh Hồng Vĩ đấy, hắn làm như vậy tất là có dụng ý riêng, cậu hãy kiên nhẫn chờ một chút đi.

Đỗ Long rất nhanh đã ngẩng đầu, nhìn mọi người nói:

- Mạnh Hướng Đông bắt cóc Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong vào khoảng thời gian theo thứ tự là bốn giờ bốn mươi và sáu giờ năm mươi, chỉ hơn kém nhau hai tiếng mười phút. Như vậy, sau khi Mạnh Hướng Đông sắp xếp ổn thỏa cho Bạch Nhạc Tiên, mới quay trở lại cửa cục Công an thành phố chờ Nhạc Băng Phong đến.

- Điều này nói rõ Mạnh Hướng Đông nắm rõ thói quen của hai người như lòng bàn tay, đồng thời cũng chỉ ra địa điểm mà gã giấu người hẳn là ở ngay trong thành phố Ngọc Minh. Vào thời điểm tan tầm chính là thời gian mà mọi người bận rộn nhất, chí có hai giờ mười phút cũng không phải là nhiều nhặn lắm, huống chi theo như lời của Tiểu Lư thì Nhạc Băng Phong phải đợi xe bus mất khoảng mười phút... Cho dù gã tận dụng hết hai giờ, thì dù đi bộ hay là lái xe đều không đi được bao xa...

- Hơn nữa tôi đoán là gã lái xe để bắt cóc người, bằng không dọc theo đường đi hai người Bạch Nhạc Tiên có rất nhiều cơ hội để kêu cứu hoặc là chạy trốn. Đương nhiên điều này cũng rất khó nói, có lẽ Mạnh Hướng Đông có biện pháp nào đó khiến họ không dám kêu cứu, cũng không thể trốn chạy...

- Một giờ cũng đủ để gã chạy đi thật xa rồi, trong một vùng lớn như vậy làm sao tìm được đây.

Mạnh Hạo vội la lên.

Đỗ Long nói:

- Mạnh Hướng Đông lên kế hoạch đã lâu, gã tuyệt đối sẽ không để bất cứ điều gì phá hư kế hoạch của chính mình, cho nên hẳn là gã có đầy đủ thời gian. Chúng ta có thể giảm thời gian gã quay lại xuống còn một giờ, vậy là gã có một giờ để làm việc, cũng đủ cho gã ứng phó hết thảy mọi chuyển xảy ra ngoài ý muốn rồi.

Đỗ Long tiếp tục nói:

- Trong một giờ này Mạnh Hướng Đông phải đem Bạch Nhạc Tiên đến địa điểm giấu người tính toán từ truớc, rồi phải bố trí ổn thỏa cho cô ấy, nếu không sau khi hắn rời khỏi đó để tiếp tục bắt cóc người khác thì cô ta có thể chạy thoát hoặc là làm kinh động đến người bên ngoài. Việc này cũng cần không ít thời gian, cho nên mục tiêu của chúng ta có thể thu hẹp lại không ít...

Tuy rằng Đỗ Long đã cố gắng hết sức giảm thời gian mà nghi phạm di chuyển tới địa điểm giấu người xuống mức thấp nhất, nhưng Mạnh Hướng Đông vẫn có khoảng bốn mươi phút đến một giờ đeể làm việc đó. Thời gian lâu như vậy, nếu Mạnh Hướng Đông lái xe thì cũng có thể đi được khoảng cách tương đối lớn. Cho dù Đỗ Long khẳng định Mạnh Hướng Đông sẽ tìm một địa điểm khá bí mật lại yên tĩnh để giấu người, nhưng đầu năm nay các tòa nhà bị bỏ không vẫn còn rất nhiều, Mạnh Hướng Đông tùy tiện tìm một chỗ nào đó cũng có thể giấu kỹ hai cô. Huống chi hai người bọn họ mất tích đã hơn bốn năm tiếng đồng hồ rồi, rất có thể Mạnh Hướng Đông đã đưa hai người đi chỗ khác, cái này gọi là biết điều tra từ đâu bây giờ?

Rốt cục Mạnh Hạo đã không kìm nổi cảm xúc một thân một mình chạy ra ngoài, Đỗ Long cũng không ngăn cản mà nói Thẩm Băng Thanh đi theo chiếu cố cho y, còn hắn vẫn như trước đang đau khổ suy luận đủ mọi khả năng có thể xảy ra.

- Ba ba, có điện thoại, mau nghe!

Một âm thanh non nớt trong trẻo đột nhiên vang lên, chính là chuông báo điện thoại di động của Đỗ Long.

Đỗ Long cầm di động lên thì thấy đó là một số điện thoại xa lạ, dường như Đỗ Long ý thức được điều gì đó, hắn ra hiệu cho mọi người chớ có lên tiếng, rồi mở phần mềm ghi âm sau đó mới bắt máy.

- Cảnh sát Đỗ, nghe nói anh đang tìm tôi... Ha ha...

Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói của Mạnh Hướng Đông, Đỗ Long cười lạnh nói:

- Mạnh Hướng Đông, vì một đứa con phạm tội giết người, ông làm như vậy đáng giá lắm sao? Đây là ông đang tự mình làm thì tự mình chịu đấy! Ông không trốn thoát đâu, nhanh chóng thả người, sau đó đến cục Công an tự thú, nếu không điều đang chờ ông tất nhiên là sự nghiêm trị luật pháp!

Mạnh Hướng Đông cười lạnh nói:

- Cảnh sát Đỗ, con tôi có đáng được giúp đỡ hay không không cần anh quản, thả người phải là lời tôi nói nên với các vị, khẩn trương thả con tôi ra, bằng không cứ cách một giờ tôi sẽ cắt một số thứ trên người hai con bé này gửi cho các vị. Không được tắt điện thoại, sau khi thả con tôi ra hãy đưa di động cho nó. Bắt đầu tính thời gian, các vị có một giờ để chuẩn bị, nếu sau một giờ còn không thả người, tôi cam đoan Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh mỗi một giờ sẽ phải đau lòng một trận đấy.

Sau khi nói xong Mạnh Hướng Đông lập tức tắt điện thoại, Đỗ Long quay đầu nhìn mọi người, thì thấy trong mắt của họ đều toát ra vẻ giận dữ, nhưng mà mọi người cũng đành bó tay chịu không có biện pháp nào. Đỗ Long lập tức gọi điện thoại gửi đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của mình và Mạnh Hướng Đông truyền cho Lục Hồng Quảng, bước kế tiếp mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ chờ đợi...
Bình Luận (0)
Comment