Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 316

Bạch Nhạc Tiên nói xong xuống giường đi tắm rửa, một lát sau Nhạc Băng Phong cũng vào phòng tắm. Hai người cùng quan sát thân thể của đối phương. Trước kia khi còn học đại học hai cô cũng từng tắm chung cùng phòng tắm, cho nên cũng không có gì xấu hổ.

Hai người đều có dáng người đáng để tự kiêu, sau khi thưởng thức một hồi Bạch Nhạc Tiên nói:

- Chuyện tình đã xảy ra, cô định làm gì?

Nhạc Băng Phong thở dài, nói:

- Còn có thể làm thế nào đây? Chung quy vẫn là anh ta cứu chúng ta, tôi tính xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cô thì sao? Cô muốn thế nào?

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Dáng người cô thật đẹp, qua đây cùng tắm đi, đừng để bị lạnh. Tôi à... Tôi có lẽ không thể xem như không có chuyện gì xảy ra... Cô cảm thấy Đỗ Long như thế nào? Tôi thấy anh ta là một người đàn ông tốt? Bộ dạng cũng không tồi, cao to đẹp trai đấy...

Nhạc Băng Phong liếc mắt nhìn Bạch Nhạc Tiên một cái, bước vào trong bồn nước nóng, nói:

- Cô đừng có động hớn nữa, tôi nghe nói Đỗ Long đã có bạn gái.

Bạch Nhạc Tiên thực sự có bộ dạng rất cuồng si, cô cười khanh khách nói:

- Bạn gái Đỗ Long muốn chia tay với anh ấy, bởi vậy anh ấy buồn bực đã lâu rồi.

Nhạc Băng Phong ồ một tiếng hỏi:

- Nếu như anh ta là gã đàn ông ưu tú như vậy, bạn gái của anh ta làm sao lại muốn chia tay với anh ta?

- Nghe nói là vì anh ấy có chút trăng hoa...

Bạch Nhạc Tiên không chắc chắn nói.

- Trăng hoa? Điều này cũng khó trách... Đàn ông đều như vậy, trừ phi không có năng lực, chẳng phải đàn ông nào cũng trăng hoa hay sao?

Nhạc Băng Phong khinh thường nói:

- Như vậy cô còn thích anh ta?

Bạch Nhạc Tiên thản nhiên khẽ thở dài:

- Cô nói rất đúng, đàn ông nào chẳng trăng hoa? Chỉ cần anh ấy thực sự đối tốt với mình, có chút điểm xấu đều có thể nhắm mắt làm ngơ thôi.

Nhạc Băng Phong dường như thoáng suy nghĩ một chút, than nhẹ một tiếng:

- Vậy tôi cầu chúc cho hai người hạnh phúc...

Bạch Nhạc Tiên đột nhiên nhíu mày thở dài:

- Nhưng tôi còn không biết anh ấy có thích tôi hay không? Hơn nữa, mẹ tôi tuyệt không đồng ý.

* * * * *

- . . .Chuyện tình chính là như vậy. . .

Đỗ Long trong phòng làm việc của Cục trưởng cục công an thành phố Ngọc Minh báo cáo với Lục Hồng Quảng.

Lục Hồng Quảng tuy cảm giác Đỗ Long kể lại có rất nhiều chỗ thiếu sót, chỉ có điều ông ta rất thông minh không tiếp tục hỏi tới. Chuyện này liên quan tới người nhà của lãnh đạo cao cấp, có nhiều chuyện không nên làm rõ ràng sẽ tốt hơn, biết nhiều phiền toái lại càng nhiều. Điểm này Lục Hồng Quảng rất rõ ràng.

Lục Hồng Quảng điềm đạm nói:

- Đỗ Long, cậu vất vả rồi. Hôm nay tôi để cậu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một ngày thật tốt, mau chóng viết báo cáo chi tiết cho tôi, chuyện này cần mau chóng chấm dứt đi nhé.

Đỗ Long nói:

- Cục trưởng Lục, tôi cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Mạnh Hướng Đông có thủ pháp lão luyện, không giống như mới vi phạm lần đầu. Tôi hoài nghi hắn trước kia đã từng phạm tội, hơn nữa tôi hoài nghi vụ án tình nhân bị hại thứ tư của chính là do y làm.

Lục Hồng Quảng hứng thú, hỏi hắn:

- Cậu có chứng cứ gì sao?

Đỗ Long lắc đầu, Lục Hồng Quảng nói:

- Không có chứng cứ vậy rất khó khăn, cậu định làm gì bây giờ?

Đỗ Long nói:

- Tôi muốn tự mình thẩm vấn y, có thể đạt được điểm đột phá gì đó từ miệng y khai báo.

Lục Hồng Quảng gật đầu, nói:

- Được rồi, cậu đã có hứng thú, vậy cậu hãy tham gia thẩm vấn đi. Nếu có thể đào ra chút manh mối gì đó tất nhiên rất tốt, nếu không điều tra ra cũng không nên miễn cưỡng.

- Rõ!

Đỗ Long chào Lục Hồng Quảng một tiếng, sau đó rời khỏi văn phòng cục trưởng.

Tại tổ trọng án cục công an thành phố Ngọc Minh, cả ba người nhà Mạnh Hướng Đông đều đoàn tụ ở đây. Chỉ có điều bọn họ không sống chung một chỗ, mà bị tách ra để tiến hành thẩm vấn.

Đỗ Long cũng không lập tức thẩm vấn lão hồ ly Mạnh Hướng Đông kia, hắn tới bên ngoài phỏng thẩm vấn nơi thẩm vấn Lan Hiểu Hoa trước, chỉ thấy mấy cha con Lan Lương Hùng kẻ ngồi xổm người đứng thẳng trước cửa. Lan Lương Hùng đang lau nước mắt, còn bộ dạng con của lão thì có chút tức giận và bất phục.

- Bác Lan, em bác còn không chịu nhận các vị sao?

Đỗ Long hỏi.

Lan Lương Hùng lau nước mắt gật gật đầu. Con trai lão nhao nhao công khai lên án chính cô ruột của mình, nói bà ta hoàn toàn thay đổi, không còn tình cảm, quả thực không bằng người xa lạ.

- Các vị yên tâm, cô ấy bị thế này chỉ là tạm thời, chỉ cần thoát khỏi sự khống chế của Mạnh Hướng Đông, cô ấy sẽ từ từ khôi phục lại.

Đỗ Long an ủi nói.

- Thật vậy sao?

Trong mắt Lan Lương Hùng lóe lên tia hy vọng, một gã con trai của y bực tức nói:

- Sớm biết thế này, lần trước bắt được y thì dùng một đao đâm chết y cho rồi!

- Giết người là phạm tội nghiêm trọng, các vị không nên lấy thân thử nghiệm đấy nhé.

Đỗ Long cười nói, nói xong, hắn đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, đi vào bên trong.

Trong phòng thẩm vấn có hai nữ cảnh sát đang kiên nhẫn khuyên giải Lan Hiểu Hoa, nhưng sắc mặt Lan Hiểu Hoa vô cùng lạnh lùng, dường như đang đối diện với không khí vậy.

Đỗ Long cười cười nói với hai vị nữ cảnh sát kia:

- Là cục trưởng Lục phái tôi tới đây, có thể để tôi đến thẩm vấn chứ? Đối với người bị tội phạm tẩy não khống chế, khuyên bảo không có hiệu quả gì đâu.

Hai vị nữ cảnh sát nhường lại vị trí cho Đỗ Long. Lúc này Lan Hiểu Hoa lạnh lùng liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, nói:

- Tao nhận ra mày, mày là người bắt con tao, lại vu cáo hãm hại chồng tao. Mày là loại cảnh sát xấu xa, tao muốn mời luật sư cáo trạng mày chịu chết mới được!

Đỗ Long khẽ mỉm cười, lấy ra hai tấm hình trong cặp công văn trên tay đặt trước mặt Lan Hiểu Hoa, hắn nói:

- Cô trúng độc thực sự quá lâu rồi, cũng đến lúc phải tỉnh lại rồi, cô xem ai này?

Lan Hiểu Hoa khinh thường cúi đầu nhìn tấm hình, vừa thấy, sắc mặt lập tức biến đổi, bà ta hoảng sợ kêu lớn:

- Không thể có điều này! Đây là giả!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Cô có tư cách gì để tôi lừa cô? Mạnh Hướng Đông bắt cóc con tin, bại lộ chuyện bắt cóc liền bị giết chết tại chỗ. Còn Mạnh Hồng Vĩ trên đường lẩn trốn cùng hai con tin cũng bị đặc công giết chết, đây là kết cục cuối cùng của hai ác ma!

Hai tấm hình kia đều là Đỗ Long dùng photoshop tạo ra. Trong tấm ảnh Mạnh Hướng Đông và Mạnh Hồng Vĩ đều phơi thây tại chỗ máu tươi đầm đìa, nhưng những hình này nếu như phóng đại trong máy vi tính, tự nhiên không lừa được cao thủ photoshop. Nhưng nếu in ảnh cỡ 3x5, thì hiệu quả cũng đủ để làm giả rồi.

Hai tay Lan Hiểu Hoa run run cầm lấy ảnh chụp, không kìm nổi nước mắt ứa ra. Hai người trong ảnh đều là những người đàn ông quan trọng nhất đối với sinh mạng bà ta, nhìn ảnh chụp bọn họ phơi thây, Lan Hiểu Hoa trong lập tức cảm thấy bị toàn bộ thế giới ruồng bỏ.

- Sao thế? Muốn nói điều gì sao?

Đỗ Long hỏi.

- Ma quỷ... Mày là ma quỷ...

Lan Hiểu Hoa phẫn nộ muốn nhào tới bóp chết Đỗ Long, nhưng bà ta bị còng tay vào ghế cố định trên mặt đất, dù giương nanh múa vuốt cũng không thể mang tới bất cứ uy hiếp gì cho Đỗ Long.

Lan Hiểu Hoa điên cuồng gào thét, không còn cách nào tiếp tục thẩm vấn được nữa, hai nữ cảnh sát kia có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, không hiểu tại sao cục trưởng lại phái người trẻ tuổi không có kinh nghiệm như vậy đến thẩm vấn nghi phạm.

Thần sắc Đỗ Long thản nhiên như không nhìn Lan Hiểu Hoa, nói:

- Xem ra giống như Tần Phong Hà bị Mạnh Hồng Vĩ khống chế, cô hóa ra được Mạnh Hướng Đông dạy dỗ nuôi dưỡng thành một con chó mà thôi, hắn căn bản không nói bí mật của hắn cho cô biết, tôi hỏi đường người mù rồi. Hiện tại thân nhân thực sự của cô đang ở ngoài cửa chờ cô hồi tâm chuyển ý, nhưng rốt cục cô vẫn luôn coi lũ ác ma là thân nhân quan trọng nhất, vậy tự cô xử lý đi.

Nói xong Đỗ Long lại nói với hai nữ cảnh sát kia:

- Xem ra không cần thẩm vấn rồi, đuổi cô ta về nhà tù, ngoại trừ thân nhân của cô ta ở bên ngoài không ai được phép tiếp cận cô ta.

Nói xong Đỗ Long liền đoạt lại tấm hình trong tay Lan Hiểu Hoa, trong tiếng khóc thất thanh nứt phổi của bà ta hắn hiên ngang rời đi. Người đáng thương tất có chỗ đáng buồn, đối với Lan Hiểu Hoa điên dại này, có lẽ chỉ có loại phương pháp cảnh tỉnh này mới có hy vọng có thể khiến bà ta quay lại như lúc ban đầu...
Bình Luận (0)
Comment