Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 332

Nhưng Ngụy Sĩ Kiệt vẫn gọi cú điện thoại đó. Lão Chủ tịch Hội đồng nhân dân xã nghe xong chuyện này thì trong lòng chuyển biến rất nhanh. Lão biết rõ hai ngày này sẽ có Đồn trưởng đồn công an mới tới. Nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy, hơn nữa vừa tới đã gặp phải chuyện như thế này. Lại còn đòi bắt cả cháu trai mình, rốt cục thì thằng nhãi này muốn làm gì đây?

Những người làm quan thường suy nghĩ tương đối nhiều. Ngụy Đào Hầu nghĩ một lát, sau khi cân nhắc thiệt hơn xong thì cuối cùng lão cũng quyết định nói:

- Cháu đưa điện thoại cho vị Đồn trưởng Đỗ đó để chú nói chuyện với anh ta.

Ngụy Sĩ Kiệt đưa điện thoại cho Đỗ Long, Đỗ Long vừa nhìn thì không ngờ tên này lại dùng chiếc đời mới nhất của iphone. Xem ra bố hắn nói rất đúng, cái xã Mãnh Tú này đúng là nơi mà dân thì giàu còn chính phủ thì lại nghèo.

- Chủ nhiệm Ngụy, chào ông! Tôi là Đỗ Long, Đồn trưởng đồn công an mới tới.

Đỗ Long tiên lễ hậu binh nói.

Ngụy Đào Hầu cười nói:

- Đồn trưởng Đỗ, cậu là quan mới nhận chức, sao lại không báo trước một tiếng để tôi hẹn đủ Bí thư, Chủ tịch xã rồi cùng đón tiếp cậu chứ...Đồn trưởng Đỗ, thằng cháu bất tài của tôi giờ đang ở đồn công an. Chúng nó bị tình nghi bắt cóc người sao? Đồn trưởng Đỗ, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó. Thôn Nha Tử có phong tục cướp vợ, Đồn trưởng Đỗ, cậu không nên tùy tiện phán đoán. Hay là để tôi đích thân tới giới thiệu với cậu một chút về phong tục tập quán của địa phương này?

Đỗ Long cười nói:

- Chủ nhiệm Ngụy, cám ơn ông đã nhắc nhở. Tôi nghĩ tình tiết vụ án này đã vô cùng rõ ràng rồi, không thể có khả năng hiểu lầm được. Cô gái được giải cứu là một nữ sinh viên, cô ấy bị lừa bán tới thôn Nha Tử. Cô ấy đã bị giam cầm hơn một tháng nay rồi. Trên người chằng chịt những vết thương, đây không thể là một vụ cướp cô dâu bình thường được. Mà là một vụ lừa bán người, giam giữ trái pháp luật, cưỡng hiếp, cố ý gây thương tích. Bất kỳ một tội danh nào trong số đó cũng đủ để bắt bọn họ.

Ngụy Đào Hầu thấy Đỗ Long từ chối ý tốt của mình không chút do dự như thế thì lão ta cũng cảm thấy được sự việc không dễ giải quyết như thế. Càng bởi vì bị từ chối mà trở nên phẫn nộ. Tuy nhiên, làm quan lâu như thế, lão vẫn có chút khôn ngoan. Lão khẽ hừ nhẹ một tiếng nói:

- Nếu đã như vậy thì Đồn trưởng Đỗ, cậu đưa điện thoại cho thằng cháu tôi, tôi phải dạy dỗ nó mới được.

Điện thoại lại được chuyển về tay Ngụy Sĩ Kiệt, Ngụy Đào Hầu nói:

- Sĩ Kiệt, tạm thời cháu chịu khó nhẫn nại một chút. Chú sẽ nghĩ cách khác. Đừng có phản kháng, để tránh bị tóm được những sơ hở khác.

Ngụy Sĩ Kiệt thấy chú ra mặt mà vẫn không có cách nào để Đỗ Long thả người, thì biết chuyện rắc rối rồi. Tuy nhiên gã cũng biết chú mình thần thông quảng đại nên cũng chẳng xem chuyện có gì to tát. Chỉ cho đây là một trải nghiệm hiếm có, thế nên từng đứa từng đứa một đưa tay chịu còng.

Sau khi mấy tên người bùn này bị còng lại thì đồn công an căn bản đã không còn chỗ để thu xếp cho bọn chúng nữa.

Triệu Huy gượng cười nói:

- Lực lượng cảnh sát của chúng ta không đủ, kinh phí cũng quanh năm thiếu thốn. Thường ngày nếu có bắt được tên trộm vặt móc túi gì đó thì cũng đều phạt tiền thay việc bắt giữ. Nếu vấn đề hơi nghiêm trọng một chút thì trực tiếp đưa tới phân cục công an trong thành phố Thụy Bảo. Trừ khi mưa quá lớn, không có cách nào để lên đường, nếu không thì rất ít khi giam người trong đồn công an.

Đỗ Long nói:

- Vậy đợi lát nữa tôi đưa bọn chúng đi hết là được rồi.

- Không được!

Trước cửa đồn công an truyền tới một âm thanh uy nghiêm. Đỗ Long quay đầu nhìn ra chỉ thấy một thanh niên mặt mày dữ tợn từ ngoài bước vào.

Triệu Huy vội vàng giới thiệu:

- Đồn trưởng Đỗ, vị này là Đồn phó của chúng tôi Tông Lập Phong. Anh Phong, vị này là Đồn trưởng mới tới.

Đỗ Long nghe nói người này là trợ thủ của mình thì không khỏi nhíu mắt lại nhìn y. Hắn chăm chú nhìn về phía đối phương. Chỉ trông thấy tên Tông Lập Phong này tuy thuộc hạng người ngũ đoản nhưng bộ dạng lại tương đối cường tráng. Gương mặt y thậm chí rất kỳ quái, hai cái gò má thì cao vọt lên, mắt thì hơi nhỏ một chút, cái mũi lại hơi tẹt...Dường như tất cả khuyết điểm của người phương nam đều hội tụ đầy đủ trên gương mặt của y.

Tông Lập Phong mặc thường phục, chân còn lẹp xẹp đôi dép lê hình chữ nhân. Diện mạo này của y muốn điêu bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Thứ khiến người khác chú ý nhất trên người y chính là đôi mắt của y, sau khi lóe sáng lên thì Tông Lập Phong nhìn Đỗ Long nói:

- Đồn trưởng Đỗ? Sao tôi lại không nhận được bất cứ thông tin gì vậy? Thư giới thiệu của Đồn trưởng Đỗ đâu? Là do vị lãnh đạo nào của ban tổ chức đưa xuống đây vậy?

Đỗ Long khẽ mỉm cười trả lời:

- Đồn phó Tông nghi ngờ tôi giả mạo?

Tông Lập Phong cười ha hả nói:

- Bây giờ đến cả Chủ tịch thành phố giả cũng có chứ đừng nói tới Đồn trưởng giả. Không có thông báo của cấp trên, không có thư giới thiệu hay người của tổ chức đưa tới thì tôi thực sự không dám nhận vị cấp trên như anh.

Thường thì khi bố trí người xuống đều có thư giới thiệu, còn có người của ban tổ chức hoặc người trong nội bộ Cục Công an đưa xuống. Hiện giờ đúng là Đỗ Long chẳng có gì cả. Hắn nói với Tông Lập Phong:

- Thư giới thiệu của tôi đã được giao cho phòng Nhân sự cục Công an thành phố Thụy Bảo rồi. Bọn họ phải ngày kia mới cho người đưa tôi xuống đây. Hôm nay là tôi tới trước để xem tình hình thế nào. Không ngờ lại gặp phải nhiều chuyện như vậy. Vừa giờ Đồn phó Tông ngăn cản việc tôi đưa những nghi phạm này tới Thành phố Thụy Bảo không biết là có dụng ý gì?

Tống Lập Phong thấy không có người thông báo Đỗ Long, lại không có người đưa xuống thì sớm đã xem thường hắn rồi. Nghe Đỗ Long nói vậy thì y cười khinh bỉ nói:

- Vậy thì hết cách rồi. Bất kể anh có phải thật hay không, nhưng khi anh còn chưa chính thức nhận chức thì anh không có quyền thi hành pháp luật ở đây. Tất cả đều phải đợi tới khi anh chính thức nhận chức rồi tính. Tiểu Huy, thả người ra.

Đỗ Long hơi chau mày nói:

- Đồn phó Tông, bọn họ là những tội phạm quan trọng, anh cần cân nhắc một chút tới hậu quả.

Tông Lập Phong nói:

- Người cần cân nhắc tới hậu quả là anh. Mua một cô vợ đối với xã Mãnh Tú mà nói là chuyện thường ngày. Nếu anh cứ đòi bắt thì sẽ là cố ý gây sự, khiến mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân trở nên gay gắt hơn. Nếu xảy ra chuyện tất cả quần chúng đều khiếu nại lên đòi giải quyết thì anh có gánh nổi trách nhiệm này không?

Đỗ Long cương quyết đáp trả nói:

- Chính bởi vì trước giờ không ai dám quản, nên bọn họ mới ngạo mạn như thế này. Chỉ cần tôi tới đây một ngày thì tôi quyết sẽ không cho phép bất cứ hành vi phạm pháp nào xảy ra ở xã Mãnh Tú.

Ngụy Sĩ Kiệt đang ở một bên chờ xem náo nhiệt, còn viên cảnh sát nhân dân Triệu Huy thì lại thầm thở dài trong lòng. Đồn trưởng mới đến còn chưa chính thức nhận chức mà đã mâu thuẫn với Đồn phó rồi. Sau này còn làm sao đoàn kết một lòng để triển khai công tác được nữa chứ? Triệu Huy dường như có dự cảm rằng sau này sẽ xảy ra chuyện đấu đá liên tục trong đồn công an xã Mãnh Tú. Và hai vị Đồn trưởng mới tới này e rằng sẽ chẳng ở đây được bao lâu...

Tông Lập Phong cười ha hả nói:

- Muốn đùa bỡn thì cũng phải đợi tới lúc anh chính thức nhận chức hẵng đùa. Thanh niên trẻ ạ, xã Mãnh Tú này không thích hợp với anh. Cách làm việc như thế này ở xã Mãnh Tú đi nửa bước cũng khó. Triệu Huy, thả người ra. Có vấn đề gì thì một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Anh gánh nổi sao? Triệu Huy, xem ra tôi và Đồn phó có chút ý kiến bất đồng. Tuy tạm thời tôi vẫn chưa chính thức nhận chức, nhưng là một cảnh sát, bất kể lúc nào tôi cũng có trách nhiệm ngăn cản những hành vi phạm tội và bắt giam nghi phạm. Hôm nay người đã được đưa tới đồn công an. Ai thả nghi phạm ra thì ngày đầu tiên tới nhận chức tôi sẽ cách chức người đó. Tôi đã nói dứt khoát như thế, các anh cứ liệu mà làm.

Triệu Huy bất lực nhìn Tông Lập Phong nói:

- Đồn trưởng Tông...tôi nghĩ...

Đỗ Long lạnh lùng nói:

- Anh ta là Đồn phó, đừng có phạm sai lầm trong cách xưng hô. Còn nữa, tôi thấy anh Đồn phó này thậm chí còn không biết có thể làm cảnh sát bao lâu nữa đâu.

Tông Lập Phong tức sôi máu lên, tuy nhiên y cũng không hề trút giận ngay tại trận. Mà giật ngay lấy chìa khóa trong tay Triệu Huy, đem tất cả đám người Ngụy Sĩ Kiệt thả hết ra. Ngụy Sĩ Kiệt chỉ chỉ vào bên trong nói:

- Trong đó vẫn còn hai người nữa.

Tông Lập Phong đi vào bên trong, chỉ lát sau Ngụy Khắc Cường đã theo Tông Lập Phong ra ngoài. Gã chỉ vào phòng học tập nói:

- Đồn trưởng Tông, vợ tôi vẫn còn đang bị bọn họ giữ.
Bình Luận (0)
Comment