Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 349

Thành phố Thụy Bảo vẫn là nơi có không ít thú vị, tuy nhiên chẳng qua cũng chỉ là thành phố biên thùy, hoặc là nói phố Phỉ thúy, bởi vì nơi này bất luận là cửa hàng hay vỉa hè, đều bày bán phỉ thúy.

Thành phố Thụy Bảo là cửa khẩu quan trọng thông thương với Myanmar. Hàng năm có khoảng hơn 70% phỉ thúy thông qua Thụy Bảo đi vào trong nước. Mà phố Phỉ Thúy chính là nơi tập kết phỉ thúy lớn nhất thành phố Thụy Bảo, thậm chí là trong nước.

Bọn Đỗ Long sau khi tiện ý du ngoạn mấy quán trong khu chợ, thì được phu xe ba bánh giới thiệu đến phố buôn bán dài hơn 1000m.

Bọn Đỗ Long đã tìm được một phòng khách sạn, tắm rửa, thay thường phục như những du khách bình thường. Sau khi đi vào khu buôn bán, lập tức được đám chủ quán nhiệt liệt nghênh đón.

-Hai vị đẹp trai, Phỉ thúy của tôi là hàng thật, giá rẻ không gạt, cam đoan các anh mua không hối hận!

Một chủ quán nhiệt tình mời chào. Ánh mắt Đỗ Long khi lướt qua trên quầy hàng, kinh ngạc, đầy đá plastic tảng mục nát, còn dám giả mạo Phỉ thúy, nói là không gạt người nữa.

-Anh trai, anh xem một chút, đây là Phỉ thúy đa lục, mua về tặng bạn gái chắc chắn cô ấy rất thích.

Một phụ nữ tầm 30 tuổi ăn mặc xinh đẹp hướng ánh mắt quyến rũ về phía Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh ghê tởm, thiếu chút nữa phỉ nhổ cả ra.

Đỗ Long không phải là mục tiêu của cô ả, cho nên hắn không có phản ứng gì. Hắn nhận khối Phỉ thúy bạch ngọc, nhìn thoáng qua liền ném đi, nói:

-Loại này dùng áp lực lớn in màu vào đá tảng, cho không tôi cũng không lấy.

Cô ả kia biến sắc, lập tức từ cô nàng nũng nịu biến thành người đàn bà chanh chua, mắng chửi ác độc:

-Đồ người ngoài không biết hàng, cút sang một bên, khỏi cản trở việc buôn bán của bà.

Đỗ Long cười lạnh nói:

-Bán hàng giả còn kiêu ngạo như vậy, khó trách ba mươi lăm tuổi còn ế!

Cô ả kia nghe được sửng sốt, cái gọi là ngọc Phỉ thúy trong tay rơi xuống, nát bấy. Một chủ quán bên cạnh kinh ngạc kêu to:

-Trân Trân, cô thật 35 tuổi? Ôi trời! ! ! Thực không nhận ra, tôi nghĩ cô phải 45 cơ.

Cô ả tên Trân Trân kia tức giận, định đuổi theo bọn Đỗ Long đôi co, nhưng du khách đông đúc, sợ rằng cô ta đi, sẽ mất trộm hàng. Cô ả đành phải chống nạnh mà mắng loạn lên.

Thẩm Băng Thanh bị Đỗ Long kéo qua vài cái quầy hàng, nghe cô ả chua ngoa phía sau chửi, hắn tò mò:

-Làm sao anh biết cô ta 35 tuổi chưa có chồng?

Đỗ Long cười nói:

-Vừa nhìn đã biết cô ả mất cân bằng nội tiết, hư hỏa bốc lên, một oán phụ đã lâu thân hình biến dạng phì ra. Tôi theo đó mà đoán, may thì trúng thế.

Thẩm Băng Thanh cười khổ:

-Anh cũng độc địa thật đấy...

Đỗ Long đột ngột kéo Thẩm Băng Thanh một cái, nói:

-Nhìn kìa, ở đây không ngờ cũng có cược thạch.

Hai người chen đến trước một quầy hàng, chỉ thấy trên quầy không bày biện những thứ tạo hình công phu, lại bày một đống đá không phân biệt lớn nhỏ lẫn lộn.

Chủ quán nhiệt tình hô:

-Hai vị muốn chạm vào vận may sao? Một tảng đá năm trăm tệ, có thể giúp mở. Cũng có thể mang về lúc nào muốn mở thì mở. Đây đều là do lão tự mang vác ra, đầu tư 500 đồng, nói không chừng có thể hét giá Băng Chủng Phỉ Thúy trên trời.

-500 một khối? Ông chủ có phải điên rồi ko?

Thẩm Băng Thanh thấp giọng nói với Đỗ Long.

Đỗ Long cười nói:

-Đây là lạc thú đồ đá rồi, nếu là lấy ra được một viên Băng Chủng Phỉ Thúy bằng ngón cái, bán trên chục triệu cũng là dễ. Đáng tiếc người may mắn thật sự quá ít, những người kỳ vọng một đêm phát tài đều khuynh gia bại sản.

Tên chủ quán kia không vui, nói:

-Các anh không mua thì đi đi, đừng ở đây nói lung tung ảnh hưởng việc buôn bán của tôi.

Đỗ Long cười nói:

-Đối với người cứ khăng khăng một mực thì nói nhiều hơn nữa cũng không ảnh hướng tới bọn họ. Vừa rồi tôi còn chưa nói xong, tôi là người vận khí không tốt, không biết cược thạch có thể cho đại vận hay không. Băng Thanh, chúng ta chọn khối như thế nào đây?

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:

-Hay là thôi đi, 500 đồng ném vào nước còn nghe được tiếng vang. Cược thạch... đừng lãng phí đi...

Đỗ Long nói:

-Anh không chơi tôi chơi. Đen tình đỏ bạc, tôi nhất định sẽ thắng. Tôi đi trước lấy ít tiền, nếu có thể kiếm được một khối Băng Chủng thì thắng lớn rồi.

Thẩm Băng Thanh không ngăn cản thêm, gã biết Đỗ Long cần giải tỏa một chút. Hơn nữa bây giờ Đỗ Long còn có chút tiền, một hai ngàn cũng có khả năng.

Ngân hàng thương mại trên đường có vài ba cái. Đỗ Long rút từ ATM ra mười ngàn tệ tiền mặt. Tuy rằng vượt ra ngoài dự đoán của Thẩm Băng Thanh, nhưng cũng chưa coi là nhiều lắm.

Đúng lúc bọn họ chuẩn bị quay trở lại quán bán đá kia, vài ba người địa phương trẻ tuổi chặn họ lại. Đỗ Long nhướn mày:

-Các anh muốn làm gì? Ở mặt mọi người cũng muốn cướp tiền sao?

-Cướp con mẹ mày, mày có phải là Đỗ Long?

Một tên trẻ tuổi cao lớn nhất nhìn chằm chằm Đỗ Long hỏi.

Đỗ Long cười lạnh nói:

-Đúng vậy. Tôi chính là Đỗ Long. Các anh muốn mời cơm tôi? Rất xin lỗi, hôm nay không rảnh, cũng không nể mặt các anh được.

Những tên thanh niên kia trên mặt đều lộ ra vẻ tức giận không tưởng tượng được, mấy tên định ra tay, tên cầm đầu giơ tay cản lại, nói:

-Đỗ Long, có người sai tao báo với mày, tốt nhất nên lập tức rời thành phố Thụy Bảo, không bao giờ quay lại nữa. Bằng không mày sẽ phải hối hận.

Đỗ Long cười lạnh nói:

-Là cha mẹ Quân San sai các ngươi tới? Chẳng lẽ các ngươi không biết sao? Sáng nay tôi đã vứt cô ta sang một bên, các ngươi nên nghĩ cách an ủi cô ta. Ăn no quá nên mới có thể chạy theo tôi nói nhảm kiểu này, mau cút sang một bên. Bằng không bố không quản các ngươi có thân phận gì, đánh một trận sau đó bắt vì tội đánh lén cảnh sát giam 15 ngày, cam đoan không kém một ngày.

Một tên còn trẻ tuổi cả giận nói:

-Anh Nham Ôn, tiểu tử này quá ghê tởm. Làm hại Quân San thương tâm như vậy, còn dám nói kiểu này... em... em nhịn không được.

Tên đó bước nhanh đến trước Đỗ Long tung quyền lên mặt Đỗ Long. Tên Nham Ôn kia cũng không cản. Chỉ thấy Đỗ Long đột nhiên bước lên một bước, vừa vặn một cước giẫm lên chân tung quyền của tên kia. Tên kia nhất thời mất đi trọng tâm, giúi về phía trước.

Y còn định chống tay đứng lên, Đỗ Long một cước giẫm lên lưng y. Một cước nặng tựa ngàn cân, tên trẻ tuổi kia nằm bẹp xuống. Đúng lúc những tên trẻ tuổi kia còn mang bộ mặt khinh miệt, Đỗ Long khoát khoát tay với Nham Ôn, nói:

-Đến đi, bố hôm nay sẽ đánh chết bỏ các ngươi.

Nham Ôn chưa từng chịu tức giận như vậy. Y thấy đàn em của mình bị Đỗ Long giẫm lên, mất hết thể diện. Y lập tức bỏ hết suy nghĩ khác trong đầu, quát to:

-Xông lên, đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.

Thẩm Băng Thanh đứng bên cạnh Đỗ Long xắn ống tay áo, muốn giúp Đỗ Long nên hô to:

-Đừng đoạt đường làm ăn của tôi. Cướp! Á... Lưu manh bản địa cướp du khách... á...

Trong tiếng hét to, Đỗ Long nhảy vào đám người. Hắn như hổ điên, tung quyền tung cước. Lúc hắn đánh một tên, tên khác cũng đánh hắn...

Lúc bọn kia đều bị Đỗ Long đánh ngã hết xuống đất, Đỗ Long cũng sưng một cục trên mặt, khóe miệng đến lỗ mũi, máu cũng tuôn ra. Đỗ Long cầm lấy áo Nham Ôn, giận dữ quát:

-Trở về nói với cha mẹ Quân San, từ nay tôi không liên quan chút gì đến con gái họ. Các ngươi còn đến quấy rầy tôi, gặp lần nào đánh lần nấy. Cút ngay.
Bình Luận (0)
Comment