Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 384

Sau khi đám người Đỗ Long rời khỏi nhà ông Lý thì cũng không lập tức đi về luôn. Dưới sự dẫn dắt của Đỗ Long, mọi người dọc theo tường rào inox nhà ông Lý tới nơi cách chỗ xác Bạch Hoành Lợi nằm không xa.

Đỗ Long dặn dò nói:

- Mặc dù cách thời điểm vụ án phát sinh đã một thời gian, nhưng mọi người phải tra xét cẩn thận, nói không chừng có thể vẫn có phát hiện. Tìm thấy cái gì thì lập tức gọi tôi, nhất thiết không được tự mình nhặt lên hoặc dẫm lên làm hỏng chứng cứ, đi đi.

Thẩm Băng Thanh và Lã Á Vĩ bắt đầu tìm kiếm, Đỗ Long cũng xem xét bên cạnh tường rào. Loại tường rào inox này thoạt nhìn thì trang nhã dễ coi, nhưng chỉ phòng được quân tử, không phòng được kẻ tiểu nhân, một thanh niên dáng người bình thường không khó khăn gì liền có thể vượt qua. Để khắc phục điểm này, ông Lý đã nuôi một con chó. Khi Đỗ Long mới nắm chặt lấy tường rào, con chó kia liền sủa lên ầm ĩ. Nếu đã vậy, đêm đó khi Bạch Hoành Lợi và tên hung thủ kia trèo qua tường rào thì đáng lý ra nó phải có chút phản ứng. Dưới sự quấy nhiễu của nó, hung thủ làm sao có thể giết Bạch Hoành Lợi và bỏ trốn nhanh như vậy được? Trừ phi gã có bản lĩnh như Trần Hủ Mộc, có thể dùng phi đao lấy mạng người khác, hoặc là…

- Đỗ Long

Lâm Nhã Hân chạy tới, Đỗ Long vội khoát tay cô nói:

- Đừng tới đây, trên người em có mùi, chị ngửi thấy thì trong lòng sẽ bị ám ảnh đó.

Lâm Nhã Hân đứng lại, nói:

- Chị biết, đó là mùi xác chết, rất khó rửa sạch. Đỗ Long, vụ án có đầu mối gì không?

Đỗ Long cười nói:

- Yên tâm đi, có em ở đây, vụ án này sẽ không chậm trễ mất bao nhiêu thời gian nữa đâu.

Dường như để xác nhận lời Đỗ Long vừa, đột nhiên Thẩm Băng Thanh kêu lên:

- Đỗ Long, ở đây phát hiện có một con dao, có khả năng là hung khí.

Đỗ Long ngay tức thì đi tới cạnh Thẩm Băng Thanh, chỉ thấy một con dao nhỏ sắc nhọn đang nằm dưới đám dây leo rậm rạp trên lưng chừng dốc. Tuy đã trải qua nhiều ngày bị mưa gió tẩy rửa, nhưng trên chuôi dao vẫn còn vết máu rõ ràng.

Đỗ Long quay đầu lại liếc nhìn sân nhà ông Lý, thấy con dao này cách chỗ xác Bạch Hoành Lợi nằm ước chừng hơn 10 mét. Hung thủ sau khi giết người đã vứt con dao này ở đây, lẽ nào hung thủ sau khi giết người đã chạy theo sườn dốc.

Đỗ Long nhìn men theo sườn dốc lên trên, một lần nữa hắn lại lấy ra một túi vật chứng, đem con dao nhỏ cho vào đó.

Bên ngoài tường rào không phát hiện thêm manh mối gì mới. Đỗ Long lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Lý Tùng Lâm. Lý Tùng Lâm không nhận điện thoại, có lẽ ông ta đang họp. Đỗ Long lại gửi tin nhắn cho Nhạc Băng Phong, nhờ cô tra giúp một mã số, đó là số điện thoại di dộng của Lý Danh Doanh.

Không lâu sau Nhạc Băng Phong liền gọi điện thoại tới, hỏi:

- Đỗ Long, đồ vật lần trước anh nhờ tôi kiểm tra giúp còn chưa làm xong, sao giờ anh lại còn gửi thêm một số điện thoại mới nữa tới, anh muốn tôi mệt chết sao?

Đỗ Long cười nói:

- Người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm mà! Cô có năng lực như vậy, tôi không tìm cô thì tìm ai? Số điện thoại này không liên quan tới việc lần trước. Cô giúp tôi gửi bản chi tiết các số điện thoại liên lạc trong một tháng gần đây nhất của số điện thoại này, tốt nhất là kèm theo thời gian, địa điểm mỗi lần nói chuyện điện thoại, giúp tôi tra xem vị trí hiện nay của y. Nếu cô có thể tra ra khoảng hai tuần trước y đã đi những đâu thì quá tốt rồi.

Nhạc Băng Phong nói:

- Cái này không khó, hiện tại tôi có tin tức kính tặng đây. Tôi vừa mới tiện tay tra xét kho dữ liệu tội phạm toàn quốc trên mạng, phát hiện người này hơn 10 ngày trước đã bị đội phòng chống tệ nạn xã hội của thành phố Ngọc Minh bắt giữ, bị giam 10 ngày, về sau được người khác bảo lãnh ra, thời gian cụ thể là….

Nhạc Băng Phong tra được ngày Lý Danh Doanh bị bắt cũng chính là ngày Bạch Hoành Lợi gọi điện thoại cho hàng xóm nhà mình báo bình an, vị trí gọi điện thoại là khu Nam Cương thành phố Ngọc Minh. Nếu đêm đó Lý Danh Doanh bị bắt, vậy làm sao anh ta có thể trở về giết người được? Mà thời gian Bạch Hoành Lợi chết càng kỳ lạ hơn, y không phải là cùng Lý Danh Doanh đi làm ăn sao? Tại sao tối hôm sau khi Lý Danh Doanh bị bắt y lại quay về thôn Lĩnh Thượng, còn bị người ta giết chết trong sân nhà Lý Danh Doanh chứ?

Sau khi Đỗ Long tắm rửa, hắn cảm thấy trên người vẫn còn có mùi hôi thối, chắc là các phân tử mùi dính vào lông mũi vẫn chưa tiêu tan hết. Ở đây không có chanh, dùng lá bưởi nấu nước tắm cũng không thể dung hòa mùi vị này.

Sau khi tắm xong Đỗ Long vẫn chưa nhận được điện thoại trả lời của Lý Tùng Lâm. Hắn suy nghĩ một lát rồi quyết định gọi điện thoại cho phó phòng công an quận Tây Sơn – Lục Hồng Quảng trước. Hiện nay Lý Danh Doanh đang ở nhà ga Côn Minh đợi tàu, đừng để cho gã trốn đi là được.

- Đỗ Long

Lục Hồng Quảng nhận được điện thoại có vẻ vui bất ngờ, ông ta nói:

- Đỗ Long, cuối cùng cậu đã gọi điện thoại cho tôi, sao rồi? Muốn quay về thành phố Ngọc Minh không? Cấp dưới của tôi không thể thiếu viên tướng tài như cậu được!

Đỗ Long cười nói:

- Phó phòng Lục quá khen rồi. Tôi rất muốn quay lại thành phố Ngọc Minh, song chỉ sợ là không tiện lắm, hơn nữa tôi đang triển khai công việc ở bên này, một đống phiền phức vẫn chưa được giải quyết, tôi không thể buông tay mà bước đi. Phó phòng Lục, hôm nay tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ. Chúng tôi bên này có một nghi phạm tên là Lý Danh Doanh, gã hiện giờ đang ở nhà ga thành phố Ngọc Minh, chuẩn bị lên xe đi Quý Dương. Anh có thể điều mấy người đi giữ gã lại không, sau đó chúng tôi bên này sẽ gửi biên bản hỗ trợ điều tra chính thức tới.

Lục Hồng Quảng cười nói:

- Tôi còn tưởng là chuyện gì to tát, chỉ là bắt một tên nghi phạm thôi mà, chuyện nhỏ, y tên là gì? Lý lịch, đặc điểm ngọai hình,…cậu gửi cho tôi một bản tài liệu tới, tôi sẽ lập tức điều người đi bắt y về, tôi sẽ gửi cho cậu số fax.

Đỗ Long cảm ơn Lục Hồng Quảng, đang định nói đợi tin tốt lành thì Lục Hồng Quang đột nhiên thấp giọng nói:

- Đỗ Long, cậu có muốn quay về thành phố Ngọc Minh không. Tình hình của người đã tống cậu tới châu Hồng Đức hiện giờ cũng không ổn lắm. Nếu ông ta không thể thuận lợi tiếp nhận vị trí Bí thư Thành ủy, như vậy rất dễ bị chuyển đi, đến lúc đó tôi có thể đưa cậu trở về rồi.

Đỗ Long nói:

- Chuyện này là sao vậy? Người kia không phải là đường làm quan đang rộng mở sao? Tại sao đột nhiên lại không được chứ?

Lục Hồng Quảng thấp giọng nói:

- Trước khi việc này chưa được quyết định thì ai nói gì cũng không chính xác. Hiện giờ có đủ loại tin đồn đang lan truyền, đa số đều bất lợi cho ông ta. Khoảng thời gian trước, vì tạo ảnh hưởng nhằm lôi kéo sự quan tâm cho khu Khai Phát mới mà người kia đã tổ chức một hội nghị định hướng đầu tư, dùng danh nghĩa của chính quyền thành phố phát thư mời tới rất nhiều công ty lớn trong và ngoài nước. Kết quả là có rất ít người tới tham dự, khiến tập thể thành phố Ngọc Minh vô cùng mất mặt. Vì thế người kia càng bị Bí thư Vương phê bình gay gắt. Mọi người đều nói tình hình của người kia không tốt, cấp trên không coi trọng ông ta nữa, bí thư Vương e rằng sẽ không đề cử ông ta, ông ta có thể tiêu rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy thì ông ta phải tự cầu phúc cho mình thôi. Được rồi, sếp Lục, có thời gian rảnh chúng ta sẽ nói tiếp. Tôi ở bên này rất bận, tôi gửi tài liệu của tên kia cho anh trước nhé.

Đỗ Long đã quen cắt ngang cảm hứng nói chuyện của lãnh đạo, có thể do hắn không để ý tới điểm này. Mặc dù vậy, cũng may lãnh đạo của hắn rất độ lượng, chút tật nhỏ này của hắn bọn họ đều không để ý.

Sau khi tắt điện thoại, Đỗ Long dùng phần mềm trong điện thoại di động của mình gửi tài liệu về Lý Danh Doanh đi, sau đó hắn liền ấn số di động của Bạch Nhạc Tiên.

Đỗ Long cười nói:

- Tiên Nhi, chú nhớ cháu rồi, cháu có nhớ chú không?

- Gạt người! Chú gạt người…

Bạch Nhạc Tiên nhõng nhẽo nói một câu, sau đó trở về bình thường, cô cười nói:

- Đỗ Long, anh cuối cùng cũng chịu gọi điện thoại lại cho em rồi…

Đỗ Long cười khổ nói:

- Anh cũng không còn cách nào mà, chuyện này phải trách ba em, không có việc gì lại điều anh đi tới nơi xa thế này. Đi ra ngoài tuần tra một chuyến ít nhất cũng mất 5, 6 ngày. Hễ chậm trễ lại phải ở trong núi mấy ngày không ra được, anh mới tới một thôn trang, ở đây có tín hiệu mới lập tức gọi điện thoại cho em.

Bạch Nhạc Tiên thở dài một cách u oán nói:

- Đỗ Long, thật xin lỗi anh…
Bình Luận (0)
Comment