Đỗ Long nói:
- Bọn buôn ma túy ở tỉnh Thiên Nam chủ yếu có ba con đường vận chuyển.
Ngoài hai con đường ở xã Mãnh Tú ra, một đang vào chính mùa mưa, không thuận tiện đi lại, con đường kia bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm từ nước lũ do tuyết tan. Do đó, tôi cảm thấy tính khả năng bọn họ sẽ tiếp tục buôn lậu theo tuyến xã Mãnh Tú rất cao.
Đỗ Khang cười nói:
- Ta thấy con nóng lòng lập công rồi đấy. Được rồi, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra, con trở về hẹn hò với các cô gái xinh đẹp của con đi.
Đỗ Long tức giận đi ra ngoài, hắn nói:
- Cha, cha quả thật tàn nhẫn, nếu con chết đi, lần sau sẽ không thể giúp nổi cha đâu.
Đỗ Khang nói:
- Mày nói cái gì, quay trở lại ngay cho ta.
Đỗ Long nói:
- Xã Mãnh Tú là tuyến đầu về ma túy, cha không tin vào phán đoán của con, con đành một mình làm vậy. Tới lúc đó gặp bọn buôn ma túy, nếu không giữ được mạng thì xem như vì nước mà hy sinh.
Đỗ Khang cau mày nói:
- Vậy con muốn ta phải làm thế nào? Phái một liên đoàn cùng con đến xã Mãnh Tú để liên tục điều tra sao?
Đỗ Long nói:
- Chí ít thì cha cũng phải cho con một ít vũ khí có thể cần đến chứ? Ví dụ như ống nhòm độ nhạy cao nhiều chức năng, súng bắn tỉa cỡ nòng 0,50 gì gì đó. Không thể để con cầm theo vũ khí của người nguyên thủy đối phó với bọn buôn ma túy trang bị hiện đại hóa phải không?
Đỗ Khang nói:
- Ống nhòm có thể cấp cho con một cái, súng bắn tỉa thì đừng có nghĩ tới. Con đợi chút, ta đưa con đến một nơi, người canh gác sau khi nhận ra con, con muốn gì thì tự đi mà tìm anh ta. Chỉ có điều đừng có yêu cầu quá đáng, anh ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của con.
- Vậy còn được.
Đỗ Long bắt đầu tưởng tượng đến những thiết bị tinh vi từng xuất hiện qua trong bộ phim Điệp viên 007…
- Đứa trẻ này…
Đỗ Khang lặng lẽ lắc đầu, ông và các đồng nghiệp xem nhanh các ghi chép của Đỗ Long, có không ít thu hoạch. Nhưng Đồng tiên sinh chỉ là một tên thủ hạ của Cát Quân nhỏ như ngón chân, những thứ này có thể đánh được đường dây buôn ma túy trong nước, nhưng đối với thế lực Cát Quân giấu mình trong Tam Giác Vàng thì lại không có lợi ích gì.
Đồng nghiệp của Đỗ Khang dẫn theo Đồng tiên sinh nhanh chóng rời đi, Đỗ Khang sau đó đưa Đỗ Long lên phố lượn một lúc, lại dạy Đỗ Long mấy chiêu phát hiện theo dõi và phương pháp thoát khỏi theo dõi. Lúc này mới dừng xe tại một bãi đỗ xe có thu phí, họ nhanh chóng rời khỏi xe đi vào cửa hàng bách hóa nhỏ trong một khu dân cư.
Đỗ Khang nhìn bên trong không có người nào khác, ông nói:
- Ông chủ, cho tôi một chai XO 50 năm.
Chủ quán là một lão già chất phác mặt hiền như bụt, lão cười ha hả nói:
- Ông đi với tôi, tôi nhớ hình như để ở bên này…
Ông ta dẫn theo Đỗ Khang và Đỗ Long vào trong cửa hàng, bên trong được bày biện như một siêu thị nhỏ. Đỗ Khang thấp tiếng nói:
- Đây là đồng chí mới gia nhập, công việc của cậu ta khá đặc thù, nếu có gì cần cậu ta sẽ tự đến tìm ông.
Ông chủ quay đầu lại nhìn Đỗ Long một cái, nhếch miệng cười nói:
- Ừ, ta nhớ kỹ rồi.
Sâu trong cửa hàng có một cái cửa nhỏ, Đỗ Khang một cách quen thuộc dùng tay ấn vào phía trên của góc cửa. Chỉ nghe sau cánh cửa vang lên tiếng kẹt kẹt, Đỗ Khang nói:
- Sau cửa có hai lối đi, một dẫn sang phòng lão Dương, một dẫn sang phòng đồ trang bị. Trước khi đi vào và sau khi đi ra ấn một cái trên góc cửa này là được. Lão Dương, ông trở về trông coi đi.
Sau khi lão Dương đi Đỗ Khang kéo mở cửa, một lối đi chật hẹp hiện ra trước mắt Đỗ Long. Dọc theo lối đi hai người nhanh chóng vào một mật thất tối đen. Đỗ Khang bật sáng bóng đèn, từng dãy các loại đồ trang bị hiện ra trước mắt Đỗ Long.
Đỗ Khang giới thiệu:
- Kho chứa đồ trang bị này chuyên cung cấp cho các thành viên có nhu cầu đặc thù của bộ An ninh Quốc gia sử dụng, thông thường đều phải đặt hàng trước, sau đó lão Dương sẽ dùng chuyển phát nhanh nội bộ của chúng ta để gửi đi. Chỉ có một số ít người có thể trực tiếp đến đây để lấy đồ trang bị. Nhớ kỹ sau khi lấy đồ trang bị phải đem số lượng, chủng loại đăng ký và gửi lại cho lão Dương, để lão khỏi vất vả thêm chuyến nữa.
Đỗ Long hưng phấn liên tục gật đầu, ánh mắt của hắn nhìn lên trên từng cái kệ, hận một nỗi là không thể đem đi hết những thứ kia.
Cái kho vũ khí bí mật này không lớn. Vũ khí được đặt trên mấy ngăn tủ có thể chia làm ba loại lớn, đó chính là các loại như vũ khí, loại dùng để chạy trốn còn có chụp ảnh lén nghe trộm, trong đó đồ dùng để chụp ảnh lén nghe trộm đặc biệt nhiều. Xem ra nhu cầu trên phương diện này là lớn nhất, các loại camera cúc áo, máy ghi âm loại nào cũng có. Kính viễn vọng nhiều chức năng cũng bao hàm ở bên trong các loại vũ khí này. Vũ khí bao gồm ak47 và bút máy, nghe nói cái bút máy kia là một loại súng bắn kim độc dùng một lần có thể đem lên máy bay!
Đồ thoát thân bao gồm áo chống đạn và các đồ thường quy khác, cũng có những đồ có chút ly kỳ cổ quái, thí dụ như kẹo cao su tạo khói, chỉ cần vứt xuống đất ngay lập tức khói sẽ tuôn ra dày đặc, có thể dùng trong hoàn cảnh muốn chạy trốn.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Đỗ Long, Đỗ Khang nhún vai nói:
- Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, khi những thứ trang bị này vốn là tồn tại, ta cũng không biết là điện ảnh mở đường cho các chuyên gia của chúng ta hay là chuyên gia của chúng ta mở đường cho các tác giả điện ảnh nữa.
Đỗ Long bắt đầu bỏ những vũ khí vào trong túi du lịch, đồng thời hắn nói:
- Cha, những cái này có phải trả lại không?
Đỗ Khang nói:
- Đây là những vũ khí dùng một lần, còn trả cái gì. Có khẩu ak47 đương nhiên phải trả lại rồi, nhưng thời gian cụ thể không hạn chế. Tình hình sử dụng của tất cả các vũ khí này đều phải viết báo cáo, con không thể sử dụng lung tung. Có một số vũ khí sau khi qua sử dụng phải tiêu hủy hoàn toàn, ví dụ như khẩu súng bắn kim độc kia… Nghe ta nói con trai, con lấy nhiều vũ khí thế làm gì? Những vũ khí này quăng tám sào cũng không tới?
Đỗ Long nói:
- Không biết chừng phải dùng tới.
Đỗ Long lấy một khẩu ak47, mấy hộp đạn, hai băng đạn, hai bộ áo chống đạn cùng nhiều máy nghe trộm, camera cúc áo. Hắn lấy hơi nhiều một chút, Đỗ Khang không nhịn được đưa ra kháng nghị.
Cuối cùng Đỗ Long vẫn đem một túi to vũ khí rời khỏi cửa hàng. Nhìn thấy cái túi to, rồi lại nhìn chậm chậm trên một tờ danh sách, lão Dương cũng nhịn không nổi tuôn mồ hôi đầy trángười. Thằng nhóc này, nó muốn đánh một cuộc chiến tranh cục bộ à?
Lúc Đỗ Long mở túi vũ khí trước mặt Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh cũng toát mồ hôi, nhưng anh ta nhanh chóng kịp phản ứng lại, quơ lấy một khẩu ak47 cầm lên chơi một cách điêu luyện.
Lần trước họ thu được cây súng kia đã sớm nộp lên trên rồi, hai người chỉ dùng được nửa ngày. Nhưng lần này không như vậy, khẩu súng này bọn họ có thể cứ giữ lấy, muốn chơi thì chơi, nếu bắt được bọn buôn ma túy còn có thể thu được vài viên đạn trên người bọn chúng.
- Cẩn thận đừng khai hỏa!
Đỗ Long nhắc nhở, sau đó hắn nói:
- Tối nay tôi có thể không về, cậu cứ nghỉ ngơi nhé, sáng mai trở về xã Mãnh Tú, có một nhiệm vụ rất quan trọng!
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, liếc mắt nhìn về phía Đỗ Long, nói:
- Đêm tối canh ba, cẩn thận chưa đánh mà thân đã tàn…
- Đố kỵ, đây là sự đố kỵ trắng trợn! Ha ha…
Đỗ Long nhanh chóng biến ra ngoài trước khi Thẩm Băng Thanh chộp lấy khẩu Ak để ngắm. Thẩm Băng Thanh chơi súng một lúc, vì không có đạn thật bắn nên nhàm chán bỏ súng xuống, sau đó anh ta lấy từ trong ngực ra một viên Phỉ Thúy to bằng quả trứng ngỗng. Ngọc Phỉ Thúy sáng trong suốt, anh ta mê say thưởng thức, vuốt ve, cuối cùng ôm nó đi vào mộng đẹp…