Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 446

Ba tên sát thủ còn lại sững sờ, phân nhau ra hướng về phía Thẩm Băng Thanh bắn loạn xạ. Đỗ Long nhân cơ hội nhanh chóng rời khỏi cây đại thụ đã bị bắn tan tác. Trong lúc nhanh chóng rời khỏi hắn không ngừng nổ súng. Sau khi bắn hết băng đạn thì trước mặt hắn xuất hiện một tên sát thủ, tên đó không nghĩ Đỗ Long đến nhanh như vậy, đang định nhắm về phía Đỗ Long để bắn, Đỗ Long quăng khẩu súng máy đang cầm trong tay về phía tên sát thủ, tên sát thủ kêu thảm lên một tiếng, mặt mũi như nở hoa ngã sấp xuống.

Trong khi ngã xuống tên đó liền bóp cò súng, một viên đạn phóng ra với tốc độ rất nhanh nhưng lại bị trượt, cắm lút vào thân cây bên cạnh.

Đỗ Long như một con báo đi săn nhào tới, một quyền đã đánh ngất tên sát thủ đó. Hiện giờ thực lực của đối phương đã giảm, để một hai tên còn sống là được.

Hai tên còn lại dường như chúng nhận thức được rằng đối phương của mình rất lợi hại. Bọn chúng chia nhau rút lựu đạn ra ném, dưới sự che khuất của một tiếng nổ lớn và làn khói mù mịt, bọn chúng nhanh chóng tẩu thoát. Hướng mà bọn chúng tẩu thoát chính là hướng mà bọn Ngô Thăng Hạo canh giữ. Khi mà khói thuốc súng vẫn chưa tan thì Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đã nhanh chóng đuổi theo.

Chạy được một đoạn không xa thì phía trước mặt âm thanh súng nổ vang lên càng dữ dội. Bọn Đỗ Long gia tăng bước chân, từ phía sau lưng chen lên. Hai tên sát thủ đó trước sau thụ địch, bị đánh đến nỗi không ngẩng được đầu lên, tiếng súng cũng đã giảm dần. Hai họng súng đen ngòm dí sát ở trên lưng bọn chúng. Đỗ Long cười ha hả nói:

- Giao nộp vũ khí đầu hàng không giết.

Cả ba tên tù binh bị còng lại. Đỗ Long gọi Tần Tuấn và Thạch Siêu Vũ đang nấp ở trong hang ra. Năm cái xác của các tên sát thủ được mọi người thu thập lại. Lúc này nơi xa truyền đến tiếng máy bay trực thăng. Đỗ Long cười ha hả nói:

- Tần Tuấn, các anh đi đốt một đống lửa cho có khói để trực thăng biết đường tìm đến. Tôi đi tìm bọn Lã Á Vĩ ...

Đỗ Long nhanh chóng biến mất trong rừng, Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng nói:

- Tên tiểu thử này rõ ràng là sợ bị mắng, nên để chúng ta ở đây gánh trách nhiệm thay hắn.

Mọi người đang ngơ ngác nhìn nhau, có chút không hiểu với câu nói của Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh cũng không giải thích, bọn họ nhanh chóng đi nhóm lửa hun khói, trực thăng hạ xuống trước cửa hang. Y Vũ Phong đại đội trưởng đội phòng chống ma túy thành phố Thụy Bảo từ trên trực thăng nhảy xuống. Anh ta trang bị vũ trang đầy đủ phát hiện sự việc đã kết thúc, nhất thời tức giận quát lớn:

- Đỗ Long đâu? Đỗ Long đâu? Dặn đi dặn lại đợi chúng tôi đến mới cất mẻ lưới. Tại sao anh ta giám hành động trước vậy? Nếu như có người bị thương thì làm sao?

Khi Đỗ Long dẫn người quay trở lại, thì sự tức giận của Y Vũ Phong đã tiêu tan kha khá rồi. Anh ta trừng trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:

- Tiểu tử anh thật lợi hại. Anh đã có bản lĩnh một mình dọn sạch bọn tội phạm. Còn gọi tôi đến làm gì nữa? Để giúp anh thu dọn tàn cục hả?

Đỗ Long cười hì hì ném bao Ngọc Khê qua bên đó rồi nói:

- Đội trưởng Y anh vất vả rồi, vốn dĩ tôi cũng muốn đợi đội trưởng Y đến rồi nói, nhưng vì tình thế quá cấp bách tôi chỉ có thể hành động trước. Tuy nhiên đội trưởng Y cũng không phải không có thu hoạch. Những tên này rất hợp khẩu vị với đội trưởng Y.

Y Vũ Phong thở dài một tiếng, nói:

- Tôi không phải tộc ăn thịt người, bọn chúng mới hợp khẩu vị với anh. Vài cái tên lâu la này thì có tác dụng gì chứ, anh có bản lĩnh thì bắt Cát Quân đến cho tôi.

Đỗ Long tấm tắc cười nói:

- Đội trưởng Y lần này anh nhìn lầm rồi, tên quỳ ở bên trái anh, gã có một người anh tên là Trần Tấn Hoa, đối với cái tên này cũng khá lạ lẫm, nhưng không sao gã vẫn còn một tên gọi khác đó là Sơn Tinh...

Toàn thân Y Vũ Phong bất chợt rung lên. Tất cả mọi người nghe thấy lời Đỗ Long nói đều rất kinh ngạc quay lại nhìn, có người thậm chí hoảng sợ nói:

- Sơn Tinh!

Tên tiểu tử đang quỳ trên mặt đất đó cũng rùng mình, gã ngẩng đầu trừng trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:

- Không sai, Sơn Tinh chính là anh của tao. Chúng mày tốt nhất là nên thả tao ra, không thì tao đảm bảo chúng mày sẽ hối hận.

Đỗ Long đi đến đạp một cái vào mặt gã, làm cho mặt gã toàn là máu. Đỗ Long giẫm lên ngực gã rồi cúi đầu cười lạnh lùng nói:

- Trong mắt tao anh của mày chỉ đáng một xu. Chúng mày nhanh chóng sẽ được tương phùng trong tù thôi.

Nói xong, Đỗ Long vứt tên tiểu đó sang một bên. Quay lại bên cạnh Y Vũ Phong. Nói nhỏ nhẹ bên tai Y Vũ Phong:

- Có tin nói rằng Sơn Tinh đang ở Ninh Đảo, anh hoặc là có thể thông qua tên tiểu tử đó tìm ra Sơn Tinh.

Y Vũ Phong hai mắt phát sáng, hạ giọng nói:

- Nguồn gốc tin tức của anh có chính xác không?

Đỗ Long nói:

- Anh nói xem?

Y Vũ Phong cười rộ lên, cái tên tiểu tử mặt đầy máu kia, trong mắt gã bỗng nhiên trở nên dễ thương. Y Vũ Phong chuyển ánh mắt sang hỏi:

- Vẫn còn có gì đáng giá trị để dẫn về hay sao? Đỗ Long, các anh nhiều người quá, trực thăng không thể chở được nhiều người như vậy đâu.

Đỗ Long nói:

- Tôi không có ý lên trực thăng của anh, chỗ này cách nơi chúng tôi dừng xe rất gần. Chúng tôi tự mình quay về là được rồi.

Y Vũ Phong cười nói:

- Vậy thì tôi không khách sáo nữa, tên tiểu tử này tôi sẽ dẫn đi. Về Thụy Bảo tôi sẽ mời anh đi uống rượu.

Chiếc trực thăng lượn vài vòng trên không trung rồi bay đi. Đỗ Long hạ cánh tay tiễn biệt xuống, quay lại dặn dò mọi người:

- Hành động của chúng ta rất thành công, chúng ta cũng nên về nhà thôi.

Mọi người cũng chẳng thèm đáp lại. Đỗ Long liếc mắt nhìn bọn họ, hỏi:

- Làm sao vậy?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng là Tần Tuấn lên tiếng nói:

- Đồn trưởng Đỗ, sự việc hai ngày nay diễn ra quá nhanh, chúng tôi có chút mơ hồ ...

Đỗ Long nói:

- Rất đơn giản, nguyên nhân thì mọi người đều biết rồi Cát Quân phái người đến giết tôi. Đồn phó Tông bị Cát Quân uy hiếp, bắt anh ta phải tiết lộ một số tin tức liên quan của tôi. Tôi đã dự đoán trước được điều này, cho nên ngược lại tôi lại thiết lập một chuyên án đem tất cả các sát thủ mà Cát Quân phái đến hốt gọn thành một mẻ lưới. Sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi, mọi người có gì không hiểu sao?

Tần Tuấn ủ rũ liếc mắt nhìn Tông Lập Phong nói:

- Anh nói Tông ... đồn phó Tông bị Cát Quân uy hiếp? Vậy... đồn phó Tông sẽ như thế nào?

Đỗ Long lại liếc nhìn mọi người, nói:

- Được, vốn dĩ tôi muốn quay về đồn rồi mới bàn, nếu mọi người đều rất quan tâm, vậy chúng ta sẽ nói rõ ràng ở đây. Khoảng năm năm trước anh Tông đã phạm phải một sai phạm, không biết bằng cách nào đó, sự việc này đã bị thuộc hạ của Cát Quân biết được. Bọn nó uy hiếp anh Tông bởi việc sai phạm anh Tông đã làm, ngay từ đầu chỉ là chút chuyện nhỏ dần dần càng ngày anh Tông càng lún sâu vào ...

- Đồn trưởng Cao có phải là anh ta sát hại không?

Đới Khai Hâm trầm mặt hỏi.

Đỗ Long nói;

- Tôi chỉ có thể nói là anh ta có liên quan, cái chết của đồn trưởng Cao nên xem như là gieo gió gặp bão. Bạo Hùng chắc mọi người đều biết, đồn trưởng Cao và thủ hạ của Bạo Hùng có qua lại với nhau. Đồn trưởng Cao đã nhận hối lộ, sau đó tùy tiện để cho người của Bạo Hùng thông qua xã Mãnh Tú vận chuyển ma túy. Nhưng lại gây cản trở đối với chuyện buôn lậu của Cát Quân, cho nên Cát Quân phái người giết ông ta. Tôi nói như vậy chắc mọi người cũng đã hiểu rồi chứ?

Đới Khai Hâm kích động nói:

- Điều đó là không thể? Đồn trưởng Cao là anh hùng phòng chống ma túy, anh ta làm sao có thể có quan hệ với bọn buôn ma túy chứ?

Đỗ Long nói:

- Biết người, biết mặt, không biết lòng. Trước khi chân tướng sự việc lộ ra, không ai biết được người đứng trước mặt mình là người hay là quỷ. Tôi đã điều tra tình hình gia đình đồn trưởng Cao rồi. Ở thành phố Thụy Bảo họ mua một căn nhà không có gì là đặc biệt. Tiền vay mua căn nhà còn chưa trả hết, nhưng ở thành phố Ngọc Minh, thành phố Quảng Châu họ còn có hai căn nhà khác. Tổng giá trị căn nhà hơn hai triệu nhân dân tệ, hơn nữa còn là thanh toán một lần. Căn cứ vào tiền lương của anh ta, thì phải trăm năm cũng chưa mua được căn nhà như vậy. Hơn nữa tài khoản của anh ta và người nhà anh ta ở các ngân hàng lớn còn có mấy triệu. Hiện giờ số tiền đó là phạm pháp nên đã bị tịch thu. Chỉ là vì giữ thể diện là anh hùng, cho nên mới không công khai tuyên bố mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment