Tên thanh niên mà được gọi là Kim thiếu gia lạnh lùng nói:
- Thật không làm sai ư? Bà đúng là dễ quên, trưa hôm nay, không phải bà đã gặp hai nguời hả? Thiếu gia ta cho bà cơ hội làm ăn ở đây, nhưng bà lại không biết quý trọng, chẳng lẽ ngại sống lâu hả? Nói đi, bà nói gì với bọn họ?
Bà chủ quán quầy vịt quay thần sắc biến đổi, bà ấy ấp úng nói:
- Tôi…tôi không nói gì hết, tôi nhanh chóng đuổi bọn họ đi rồi, Kim thiếu gia, tôi thật sự không nói gì hết.
Kim thiếu gia lạnh lùng cưòi:
- Thế hả? Bà Trương, tại sao bà lại để bọn họ vào cửa vậy? Dù là mấy người chỉ đóng cửa đứng bên trong một phút, chuyện này cũng đã không nói rõ rồi, huống chi bà và bọn họ đã nói chừng mừơi phút lẻ tám giây trong nhà. Thời gian dài như thế đủ để nói rất nhiều.
Bà chủ họ Trương bối rối nói:
- Kim thiếu gia, tôi biết sai rồi, tôi không nên để họ vào nhà, nhưng mà thật sự tôi không nói gì với bọn họ, thật sự không nói gì hết?
Kim thiếu gia lạnh lùng cười:
- Bà đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Sau khi hai kẻ già mà không chết kia đi ra từ nhà bà, họ đã lập tức đến viện kiểm soát, luôn miệng nói có ngưòi đồng ý làm chứng cho họ, bà Trương, người mà bọn họ nói không phải là bà hả?
Sắc mặt của bà chủ họ Trương trắng bệnh, nhưng miệng vẫn đang không ngừng phủ nhận, một thanh niên có cánh tay xăm hình con rồng lạnh lùng nói:
- Kim ca, miệng của bà này vẫn rất cứng, không cho bà ta biết chút sự lợi hại bà ta sẽ không nói thật.
Kim thiếu gia gật đầu, nói:
- Ừ, bà Trương, xin lỗi nhé, nếu lưỡi của bà đã dài như vậy, tôi sẽ giúp bà cắt ngắn lại chút, quầy vịt quay của bà cũng không thể mở tiếp nữa rồi, hai tay bà cũng vô dụng rồi, tôi sẽ thay bà vò nát chúng, Hắc Long, làm đi…
Người mà trên tay có hình rồng đó do dự một chút, nhìn xem xung quanh, nói:
- Kim ca, ở đây hả?
Kim thiếu gia nói:
- Đúng vậy, ngay ở đây, tao muốn giết gà cho mấy con khỉ kia xem, để chúng nhớ kĩ, lần sau tao thấy ai còn dám che dấu với Kim Long ta! Hắc Long, ra tay đi! Nếu ngươi không dám, tao sẽ gọi người khác làm!
Hắc Long hoảng sợ, liền nói:
- Kim ca, anh yên tâm, Hắc Long em cái gì mà không dám! Mụ già, mở miệng ra, ngoan ngoãn lè đầu lưỡi ra, nếu không tao sẽ gọt luôn cả răng cả môi của bà đấy.
Bà chủ họ Trưong thấy Hắc Long rút ra dao găm thật, bà ấy sợ đến nỗi hét to lên, một thằng thanh niên khác ấn hai gò má của bà ấy, khiến bà không thể không mở miệng hết cỡ, dùng sức kéo lưỡi của bà ấy ra, sau đó quay đầu nhìn thiếu gia.
Xung quanh im lặng như tờ, mọi ngưòi thấy cảnh bạo lực sắp xảy ra, người qua kẻ lại không ai dám lên tiếng để tránh rước họa vào thân. Kim thiếu gia gào to một tiếng:
- Còn do dự gì nữa, cắt! Có chuyện gì Kim thiếu gia này lo!
Hắc Long quyết định, một dao cắt đứt luôn. Lúc con dao sắc bén sắp sửa cắt đứt lưỡi của bả chủ đó, một bàn tay từ phía trên vươn ra giữ chặt lấy tay của Hắc Long. Đỗ Long đeo kính râm cười nói:
- Kim thiếu gia, hà tất phải làm vậy, mọi người đều biết cậu lợi hại, cậu đâu cần phải lấy tiểu dân để thể hiện uy phong của cậu. Nếu cậu thật có bản lĩnh, thì đi đến trước Thiên An Môn Bắc Kinh tĩnh tọa, cậu có thể ngồi cả tiếng mà không bị ai bắt, vậy mới là bản lĩnh thật sự!
Kim thiếu gia và thuộc hạ của y kinh ngạc nhìn Đỗ Long đột nhiên xuất hiện, nhưng thấy Hắc Long vẫn đang cố gắng muốn kéo tay lại, nhưng cổ tay của gã bị nắm chặt trong tay Đỗ Long, giống như bị cái kềm sắt kẹp chắc, cho dù gã ta ngọ ngoạy thế nào đi nữa thì tay gã không thể động đậy đựơc gì. Phải biết rằng Hắc Long là lực sĩ số một trong đám người đó, Đỗ Long vừa ra tay thì đã trấn áp đựơc đám nhóc coi trời bằng vung đó rồi.
Kim thiếu gia miệng hùm gan sữa quát to:
- Mày từ đâu ra vậy? mày dựa vào cái gì để quản ta? Tiểu tử thối, cường long không cưỡng chế đựơc rắn địa phương, tao khuyên mày biết điều một chút, xa bao nhiêu cút xa bấy nhiêu, thành phố Thụy Bảo không phải là nơi mày có thể ngang ngựơc.
Đỗ Long cười nói:
- Cậu cũng biết thức thời đấy nhỉ, không ngờ cũng biết tôi mới là Long thật, các ngươi cũng chỉ là mấy con cá trạch mà thôi… Người phụ nữ này rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Cậu không ngờ muốn cắt lưỡi nghiền nát tay cô ta? Cho dù là Cục công an, hay tòa án cũng không có quyền lực như vậy. Cậu là cái thá gì, mà dám coi hành vi của mình còn hơ cả pháp luật như vậy?
Đỗ Long sắc bén hỏi vặn lại rồi vỗ tay, thậm chí có người la to khen ngợi, nhưng khi bọn Kim thiếu gia lướt mắt nhìn, tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi liền không còn, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Kim thiếu gia xấu hổ trở thành tức giận nói:
- Ở thành phố Thụy Bảo này, lời nói của thiếu gia ta chính là vương pháp! Các ngươi bắt giữ tên này, đánh tàn phế thằng mù này! Xảy ra chuyện gì tao gánh vác!
Những thằng thanh niên bên phía Kim thiếu gia móc ra những con dao ngắn dài khác nhau từ trên người và trên xe của chúng rồi vây xung quanh Đỗ Long, bà chủ họ Trương đó vội vàng lăn ra bên ngoài.
Tay trái của Đỗ Long ra sức nắm lấy, Hắc Long chỉ cảm thấy cổ tay như bị kìm sắt kẹp, bị vặn chặt, gã đau đến nỗi tay buông lỏng ra, con dao găm trong tay gã rớt xuống. Đỗ Long đẩy Hắc Long ra, sau đó đá gã ta một cái, con dao găm đó bị Đỗ Long đá lên, Đỗ Long lấy được con dao găm, cầm nó trong tay chơi một chút khiến cho người ta hoa mắt bối rối, sau đó lắc đầu nói:
- Đồ nhái chất lượng kém, Kim thiếu gia chẳng lẽ cũng dùng những món đồ ngoài đường?
Khi Kim thiếu gia tức giận đẩy đồng bọn của y cùng lên, Đỗ Long rung tay, ném con dao găm đó ra ngoài, pặc một tiếng không biết dính vào đâu rồi, sau đó Hắc Long tức giận vẫn không phục nhào lên lần nữa. Đỗ Long bay đạp một cái vào chính giữa ngực gã, đá gã giăng về chỗ cũ. Ở phía sau một tên không né kịp bị Hắc Long va vào, sau đó hai người đều kêu lên thảm thiết, cũng không biết ai bị hung khí trong tay của tên đó làm cho bị thương.
Do bị thúc dục bởi Kim thiếu gia, những tên bao quanh Đỗ Long ùn ùn ùa lên. Trong tay bọn chúng đều cầm hung khí sáng loáng, đâm khua loạn xạ về hướng Đỗ Long, nếu đổi người khác vào tình huống này chỉ sợ không tránh nhanh được như thế. Đỗ Long lại hoàn toàn không lùi lại, quyền thuật của hắn chỉ đông đánh tây, đánh từng người một. Những tên côn đồ này vốn không thấy rõ động tác của hắn, liền bị đánh văng ra, hung khí trong tay còn bị hắn đoạt được, từng con dao lần lượt đều bị ném đi chỗ khác.
Tiếng pặc pặc liên tục vang lên, những tên côn đồ này nằm vật xuống đất, trên người của mỗi tên ít nhiều cũng bị mấy vết thương. Đỗ Long ra tay rất có chừng mực, vừa không nguy hiểm đến tính mạng vừa khiến chúng trong chốc lát không có cách chạy trốn hoặc tiếp tục chống lại.
Cuối cùng chỉ còn lại Kim thiếu gia, y không ngờ Đỗ Long lại lợi hại như thế, không ngờ lông tóc không hề bị thương mà còn giải quyết hết thuộc hạ của y. Thấy Đỗ Long chậm rãi bước tới gần y, Kim thiếu gia hoảng sợ lui về phía sau, thậm chí làm đổ cả chiếc xe mô tô của mình nữa.
- Đừng qua đây!
Kim thiếu gia thấy Đỗ Long xoa nhè nhẹ nắm tay cười độc ác bước tới, y hoảng sợ kêu lên:
- Đừng tới đây! Mày muốn làm gì?
- Đánh chết nó đi! Đánh chết nó đi!
Người đứng xung quanh xem hùng hổ la lên, bọn họ dồn dập nóng giận kêu la, nhưng khi thấy những tên bị thương nằm đầy trên đất, bọn họ vẫn không dám tự mình xông lên trút hết sự tức giận.
Đỗ Long xoay người chộp lấy cổ áo của Kim thiếu gia rồi bắt đi, miệng nói:
- Thạch Vũ Hiên! Tôi là cảnh sát! Vì cậu có liên quan đến vụ bắt cóc, uy hiếp Cổ Ngọc Vân và sự an toàn của người đi đường. Bây giờ tôi tuyên bố cậu đã bị bắt!
Vì lời nói của Đỗ Long, người xung quanh đều hoan hô, sau đó Kim thiếu gia bình tĩnh lại, vẻ mặt lộ ra nụ cười lạnh tỏ vẻ khinh thường.