La Bính Lâm rất nhanh nhìn Thạch Vũ Hiên đứng một bên vẻ mặt không quan tâm, trong lòng thở nhẹ ra một hơi. Y thấp giọng nói với Đỗ Long:
- Tiểu Đỗ, chuyện này là nước lớn xông vào miếu Long Vương, người một nhà không biết người một nhà. Cậu cũng không bị thiệt, chuyện này không bằng cứ như vậy thôi đi.
Đỗ Long nhướn mày, cũng thấp giọng nói:
- Đội trưởng La, anh có lẽ biết lai lịch của bọn chúng. Bỏ qua chuyện hôm nay không nói, bọn chúng thời gian trước từng hại một cô gái nhảy sông tự vẫn. Vụ án hình sự quan trọng loại này chẳng lẽ cũng coi như không?
La Bính Lâm cười khổ nói:
- Tiểu Đỗ, tôi biết tâm tình của cậu, nhưng mà chuyện này thật không dễ làm. Mối quan hệ của tên ranh kia không chỉ là chú của gã, gã còn một người dì, là Bí thư Thành ủy thành phố Thụy Bảo Đường Lệ Phượng mới trúng cử. Vị Bí thư Đường này tuy là nữ nhi, nhưng mà năng lực của cô ta không phải là thổi phồng. Lúc cô ta làm Chủ tịch thành phố thì lấn át nguyên Bí thư Thành ủy trên mọi phương diện, có thể nói Bí thư Thành ủy ban đầu là bị cô ta chen vào đẩy đi. Bên trong thành phố Thụy Bảo bây giờ, cô ta càng lại là người không nói hai lời. Mọi người nể mặt cô ta nên không thèm quan tâm đến thằng ranh Thạch Vũ Hiên này. Cậu tội gì vì một cô gái không quen biết đắc tội...
La Bính Lâm vẫn đang quan sát nét mặt của Đỗ Long, thấy nét mặt Đỗ Long vẫn không chịu bỏ qua, y đành phải nói:
- Tiểu Đỗ, Cục trưởng Lý và Bí thư Đường quan hệ không giống như bình thường. Cậu muốn bắt cháu ngoại của Bí thư Đường, tốt nhất nên thương lượng một chút với Cục trưởng Lý.
Đỗ Long trầm ngâm một lúc, nói:
- Được, vậy tôi gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý.
Đỗ Long mượn điện thoại di động của La Bính Lâm, tìm được số của Lý Tùng Lâm. Gọi điện thoại qua đó, mà La Bính Lâm thì tiếp tục đi làm công việc của Thạch Vũ Hiên.
Lý Tùng Lâm ngay lúc đầu thấy Đỗ Long dùng di động của La Bính Lâm gọi điện thoại đến, cảm giác rất kỳ quái. Sau lại nghe xong lời giải thích của Đỗ Long, y nhướn mày, nói:
- Đỗ Long, chuyện này cậu làm rất tốt, cảnh sát chúng ta thì phải đợi lệnh bất cứ lúc nào, ngăn chặn tất cả khả năng xảy hành vi phạm tội làm trái pháp luật. Thạch Vũ Hiên thằng khốn này thực là quá kiêu ngạo rồi, đích xác nên đả kích một chút kiêu ngạo của bọn chúng, nhưng mà bọn chúng cũng chưa tạo thành thương tổn thực chất cho cô gái kia. Lý do bắt bọn chúng không đủ đầy đủ. Còn về vụ án khác mà cậu nói, cậu nghe tin vỉa hè sao? Cậu nếu như không có chứng cớ chứng minh bọn chúng đích xác bắt cóc và luân phiên cưỡng gian thiếu nữ kia. Cậu dùng lý do này bắt bọn chúng thì có chút không được rồi.
Đỗ Long nói:
- Vậy bọn chúng đánh lén cảnh sát thì sao? Bọn chúng mười mấy người lấy ra mười mấy con dao xông về phía tôi. Nếu không phải là tôi thật sự có bản lĩnh, sớm đã bị bọn chúng đâm mười mấy dao rồi. Lý do này đủ bắt bọn chúng chưa?
Lý Tùng Lâm cảm giác được sự bất mãn của Đỗ Long, y khuyên nhủ nói:
- Đỗ Long, cậu đừng nên kích động, nếu như cậu có chứng cứ thực sự chứng minh bọn chúng bắt cóc và luân phiên cưỡng gian thiếu nữ đó. Tôi lập tức phê duyệt lệnh bắt giam bắt bọn chúng, nhưng cậu bây giờ không có chứng cớ, cậu cũng không bị thương trong lúc bị đánh lén. Cho dù đem bọn chúng bắt vào đây rồi, không bao nhiêu hôm bọn chúng sẽ được thả ra ngoài. Quan hệ của tôi và Bí thư Đường cũng không tệ lắm, nể mặt tôi đi. Việc này tôi và Bí thư Đường thảo luận một chút rồi lại xử lý, như thế nào?
Đỗ Long bắt đầu trầm mặc, chuyện này vốn không quan hệ gì với hắn. Nhưng tự mình sau khi dính dáng đến mới cảm giác được đám người Thạch Vũ Hiên là hung hăng càn quấy đến chừng nào. Chẳng trách nhân dân đối với cảnh sát càng lúc càng thất vọng. Chính là vì có một người dì làm Bí thư Thành ủy, hại chết người vậy mà ngay cả Cục trưởng Công an muốn bắt gã cũng lo âu vô cùng.
Lý Tùng Lâm có sự ủng hộ rất lớn đối với công việc của Đỗ Long, Đỗ Long không thể không nể mặt y. Nhưng...
Chính ở lúc Đỗ Long cân nhắc lợi và hại, Thạch Vũ Hiên bên đó đột nhiên gào to lên:
- Ngươi tính là cái thá gì, ta vì sao phải nể mặt ngươi? Cho dù Lý Tùng Lâm đích thân đến, ta cũng muốn y tự mình đem tên ranh đó đó bắt vào tù.
La Bính Lâm có lòng tốt khuyên Thạch Vũ Hiên nhường một bước, hai bên cùng nhường một bước. Chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, không phải sao? Không ngờ Thạch Vũ Hiên tự cho rằng mình có hậu đài vững chắc, lại căn bản không đem y để vào mắt. Sắc mặt La Bính Lâm trong nháy mắt trở nên xanh mét, y hận không thể trực tiếp bóp chết thằng ranh khốn kiếp không biết trời cao đất dày này. Nhưng mà y cũng không phải là người lỗ mãng, nghe vậy chỉ là sầm mặt lại quay người tránh ra, mà Đồn trưởng Ngưu thì đồng tình nhìn theo y.
Tiếng nói của Thạch Vũ Hiên rất lớn, trực tiếp từ trong trong loa truyền đến lỗ tai của Lý Tùng Lâm. Lý Tùng Lâm đang đợi Đỗ Long trả lời, không ngờ lại nghe được lời nói không biết trời cao đất dày này. Y tức đến nỗi tay đều khẽ run lên, chỉ nghe Đỗ Long nói:
- Cục trưởng Lâm, ngài nghe thấy rồi chứ? Tên khốn loại này không trừng trị một chút gã còn cho rằng mình là bố của vua. Hôm nay tôi không có yêu cầu khác, chỉ cần có thể mang tính tượng trương bắt giam Thạch Vũ Hiên mười phút là được.
Lý Tùng Lâm hừ một tiếng, nói:
- Được, chút chuyện nhỏ này tôi còn có thể làm được. Cậu đưa điện thoại cho La Bính Lâm, tôi muốn nói với cậu ta.
Đỗ Long đưa di động giao cho La Bính Lâm, nói:
- Đội trưởng La, Cục trưởng Lý muốn nói chuyện với anh.
La Bính Lâm tiếp lấy di động, thấp giọng nói:
- Cục trưởng Lý, tôi làm mất mặt ngài rồi...
Lý Tùng Lâm trầm giọng nói:
- Tôi đều nghe được rồi. Nếu gã không nể mặt như vậy, vậy cậu cũng không cần nể mặt gã. Lập tức bắt hết bọn chúng về, tống về Tổng cục giam giữ, không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được phép thả bọn chúng đi.
Trong lòng La Bính Lâm xẹt qua một tia khoái ý, nhưng mà y vẫn lo lắng nói:
- Cục trưởng Lý, như vậy tốt không? Bí thư Đường và Cục phó Thạch chỗ đó...
Lý Tùng Lâm cười lạnh nói:
- Bọn họ chỗ đó tôi tự nhiên trở về nói một tiếng, thằng ranh này quá kiêu ngạo rồi. Không giáo huấn một chút nó còn không biết trời cao bao nhiêu đất dày bấy nhiêu. Nhưng mà cậu nghe đây, bắt cũng bắt rồi, xem xét kỹ cho tôi, đừng lại để xảy ra chuyện gì nữa.
Lý Tùng Lâm sau khi gác máy liền cân nhắc một chút, đầu tiên gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Đường Lệ Phượng. Đường Lệ Phượng sau khi tiếp thông điện thoại cười nói:
- Lão Lý, anh đừng dọa tôi nha, tối như vậy rồi còn gọi điện thoại cho tôi, không phải là xảy ra chuyện lớn gì chứ?
Lý Tùng Lâm cười nói:
- Bí thư Đường, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là...
Trong lòng Đường Lệ Phượng chợt động, nói:
- Là đứa cháu ngoại không nên thân kia của tôi lại gây họa sao?
Lý Tùng Lâm hời hợt nói:
- Người trẻ tuổi tuổi trẻ khí thịnh một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà nó thực sự không nên đập quán người ta ở trước mặt mọi người, còn uy hiếp nói muốn cắt lưỡi người ta...Tôi có thủ hạ ở hiện trường, thấy thế liền tiến lên trước ngăn lại. Không ngờ Thạch Vũ Hiên lại tụ tập mười mấy người, nhao nhao rút hung khí ra xông vào phía thủ hạ của tôi...
Lý Tùng Lâm nói đến đây liền ngừng lại một chút, tim của Đường Lệ Phượng đã nâng lên tới cổ hộng, lo lắng hỏi:
- Viên cảnh sát kia bị thương rồi sao?
Lý Tùng Lâm nói:
- Còn tốt, viên cảnh sát kia thân thủ không tệ, đoạt được hung khí, đánh ngã đám khốn kia rồi.
Đường Lệ Phượng thở dài một hơi, sau đó lại khẩn trương hỏi:
- Vậy còn tốt, tiểu Hiên nó không có việc gì chứ?
Lý Tùng Lâm nói:
- Nó thì không có chuyện gì, nhưng mà...lời nói của bọn chúng quá khoa trương. Hiện trường có mấy trăm người đều xem rất rõ ràng. Chuyện này nếu không xử lý tốt, sẽ tạo ảnh hường cực kỳ xấu đối với hình tượng của cục Công an chúng tôi...
Đường Lệ Phượng nói:
- Lão Lý, thằng ranh kia thật quá hư không tưởng nổi. Anh nên xử lý thế nào thì xử lý như thế, không cần nể mặt tôi.
Lý Tùng Lâm nói:
- Nó còn nhỏ, kết bạn không cẩn thận nhất thời lạc lối cũng rất bình thường, cho nó một cái giáo huấn cũng tốt. Tôi định đem bọn chúng nhốt lại, sáng sớm ngày mai để chú nó đem nó quay về. Những người khác phải giam thêm vài ngày, hi vọng đứa trẻ đó sau khi nhận được giáo huấn này đừng tái phạm sai lầm giống như vậy nữa.