Vương Thư Vĩ trầm mặc một chút, nói:
- Ồ, hóa ra là như vậy… Rất tốt, Quang Minh à, anh là người tôi xem trọng nhất trong số các cán bộ trẻ tuổi. Gần đây có một số lời đồn đại về anh được lưu truyền, có ảnh hưởng rất xấu đối với anh, tôi đã cho người điều tra và khống chế không cho lời đồn đại truyền bá rộng rãi ra bên ngoài. Quang Minh à, quả trứng không thối ruồi bọ không đậu. Có một số việc nhỏ nhặt trong cuộc sống vẫn nên chú ý tốt một chút, con đê dài ngàn dặm có thể bị vỡ chỉ vì một tổ kiến!
Mã Quang Minh thầm rùng mình, ông suy nghĩ thật nhanh, bình tĩnh nói:
- Cảm ơn Bí thư đã quan tâm, lời đồn ở trong lòng người, tôi cảm thấy không cần phải vì chút tin đồn vô căn cứ mà gặp khó khăn, làm không tốt người khác còn tưởng rằng giấu đầu lòi đuôi. Bọn họ thích nói thì cứ để họ nói đi, cây ngay không sợ chết đứng, tôi không có gì phải lo lắng.
Trong lòng Vương Thư Vĩ thầm mắng một câu, mặc dù tối hôm đó Tân Mỹ Linh vợ Mã Quang Minh gây náo loạn trong vườn hoa Minh Thúy và ở bệnh viện Bác Ái, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không giao tranh trực tiếp với chính người gây ra chuyện. Vương Thư Vĩ phái người lén chụp ảnh cũng không chụp được bất kỳ tấm ảnh nào có giá trị. Dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, Vương Thư Vĩ mới không vạch trần lời nói dối của Mã Quang Minh.
Vương Thư Vĩ cười ha ha nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… Quang Minh à, tôi chưa từng nghe nói anh có anh em gì, tên Đỗ Long kia sao lại thành cháu của anh vậy?
Mã Quang Minh cười nói:
- Cũng là tiện miệng gọi thôi, hắn không phải đã cứu cha của tôi sao? Để hắn gọi tôi là Chủ tịch nghe rất xa lạ, cho nên để hắn gọi bằng chú, vì vậy nên không có việc gì chứ?
Vương Thư Vĩ cười nói:
- Ra là như vậy, nhưng sự việc truyền đi lại không đơn giản như vậy, chúng ta làm cán bộ cũng nên để ý đến lời đồn đại một chút.
Mã Quang Minh trong lòng thầm mắng: “Cục trưởng Cục Tài chính là người của ông, cháu ruột ông ta ở bên ngoài làm loạn cũng không có chuyện gì, tôi ngoài miệng nhận một đứa cháu họ là chuyện tốt có gì mà bị ảnh hưởng không tốt, đây là lý lẽ gì chứ!”
Trong lòng khó chịu là một chuyện, Mã Quang Minh vẫn cung kính như cũ nói:
- Cảm ơn Bí thư đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý nhiều hơn.
Vương Thư Vĩ cười nói:
- Quang Minh, anh đã rất nỗ lực nhỉ, bên huyện Võ Khê có tin tức gì mới không?
Mã Quang Minh nói:
- Lúc bốn giờ chiều tôi vừa gọi điện thoại qua đó. Triệu Hoài An Bí thư huyện ủy huyện Võ Khê báo cáo với tôi tranh chấp đã được giải quyết. Bọn họ đem chủ quản mỏ than Thiết Lĩnh cùng với chủ các mỏ than tư nhân xung quanh tập trung ở một chỗ để thương lượng. Căn bản đã hòa giải thành công, những người thợ mỏ bị thương trong tranh chấp cũng đã được thu xếp và đền bù thích đáng. Mỏ than Thiết Lĩnh vào không giờ hôm nay đã khôi phục toàn bộ hoạt động.
Vương Thư Vĩ nói:
- Ồ, việc này giải quyết thuận lợi là tốt rồi, cũng sắp tới tháng mười rồi, không có chuyện gì xảy ra nữa à!
Mã Quang Minh nói:
- Đúng vậy, Bí thư Vương, tôi định mấy ngày nữa đi huyện Võ Khê điều tra nghiên cứu một chút, hiểu rõ được những khó khăn trở ngại của mỏ than, cũng thuận tiện giúp bọn họ giải quyết chút khó khăn, ngài Bí thư cảm thấy thế nào?
Vương Thư Vĩ nói:
- Được, đây là chuyện tốt, chúng ta làm lãnh đạo đúng là rất ít đi xuống dưới, rất khó phân giải tình hình tuyến đầu, anh định dẫn theo ai đi?
Hai vị lão đại trong điện thoại nổi hứng tán gẫu chuyện công việc, nhưng việc này lại làm khổ Đỗ Long. Hắn điện thoại cho Mã Quang Minh hai cuộc không được cũng không dám gọi nữa, hắn còn tưởng rằng Mã Quang Minh vì chuyện này mà giận hắn chứ.
Kỷ Quân San cảm giác được Đỗ Long đang phiền não, cô chu đáo an ủi hắn. Đỗ Long tạm thời hết phiền não, dĩ nhiên, đấy là do bàn tay nhỏ bé của Kỷ Quân San đã rơi vào tay giặc mới được như vậy (Tức là Đỗ Long được nắm tay Kỷ Quân San nên mới hết phiền não – giải thích của BTV).
Bữa ăn này khá thịnh soạn, Kỷ Quân San nghi ngờ mình sẽ bị chủ nhà hàng cắt tiết một chút. Sau khi lấy hóa đơn Kỷ Quân San quả nhiên giật mình kinh hãi, có điều không phải là vì quá đắt, mà là rẻ đến mức làm cho cô khó có thể tin được.
- Cảnh sát Đỗ thấy mắc sao? Đội Cảnh sát Hình sự tới dùng cơm chúng tôi đều giảm giá năm mươi phần trăm đấy, nếu không đúng tôi đi tìm Giám đốc hỏi thử xem?
Nhân viên phục vụ đến tính tiền hiểu sai ý, cô khó xử nói.
- Không cần, năm mươi phần trăm thì năm mươi phần trăm đi.
Đỗ Long cười nói.
Đỗ Long và Kỷ Quân San mới từ nhà hàng đi ra, thì có điện thoại của Chủ tịch thành phố gọi lại. Đỗ Long vội vàng nghe điện thoại, nói:
- Chú Mã, chú không nhận điện thoại của cháu, cháu còn tưởng chú giận cháu nữa chứ.
Mã Quang Minh lấy làm lạ hỏi:
- Giận sao? Tại sao tôi phải giận cậu? Muốn giận cũng là giận những loại sâu mọt cặn bã xã hội kia. Hôm nay cậu làm rất tốt, sau này gặp lại chuyện như vậy cậu đừng do dự, miễn là đúng pháp luật, tôi sẽ luôn ủng hộ cậu. Dĩ nhiên tôi không phải ủng hộ cậu làm bậy, làm chuyện gì cũng phải chú ý đến cách thức, cho dù có đánh trọng thương hay không, đánh người bao giờ cũng là không tốt đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã, cháu cũng không muốn như vậy, làm cảnh sát bắt trộm có thể không đánh nhau sao? Người ta đánh cháu cháu có thể không đánh trả sao? Cháu đã cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo không ra tay nặng rồi.
Mã Quang Minh ừ một tiếng, nói:
- Hôm nay làm cũng không tệ lắm, cho nên tôi định thưởng cho cậu một chút… Ngày mai lúc cậu đi làm thông báo thuyên chuyển công tác có lẽ xuống đến rồi. Cậu lo thu dọn đồ đạc và đi chào mọi người một chút, sau đó đi đến đơn vị mới làm việc đi.
Đỗ Long mừng rỡ nói:
- Nhanh như vậy sao? Cảm ơn chú Mã, ngài điều cháu đến đơn vị nào vậy?
Mã Quang Minh cười nói:
- Tóm lại sẽ không để cho cậu phải thất vọng đâu, tôi để cho cậu một niềm vui bất ngờ, ngày mai cậu thấy lệnh điều động thì sẽ biết. Nhân tiện tôi còn giúp cậu chuyển biên chế chính thức rồi, lần này cậu rất hài lòng đúng không?
- Hài lòng, cực kỳ hài lòng! Cảm ơn chú Mã…
Đỗ Long vui mừng ra mặt, không ngừng nói lời cảm ơn, Mã Quang Minh chỉ thản nhiên nói một câu làm việc cho giỏi, sau đó liền cúp điện thoại.
- A! Anh được chuyển chính thức rồi, được thăng chức rồi!
Đỗ Long sau khi tắt điện thoại chợt ôm lấy eo Kỷ Quân San, nhấc bổng cô lên, hai người quay vòng vòng.
Kỷ Quân San kêu lên một tiếng, Đỗ Long bất thình lình buông tay. Kỷ Quân San ngay sau đó lại thét lên một tiếng kinh hãi, tiếp đó cô liền ngã vào trong lòng Đỗ Long. Đỗ Long ôm chặt cô, không nói lời nào mà nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Quân San hôn một cái trong lúc cô kêu lên, lời của Kỷ Quân San lập tức bị nghẹn lại trở về trong cổ họng.
Khi môi Đỗ Long chạm vào đôi môi đỏ mọng của Kỷ Quân San, Kỷ Quân San chỉ cảm thấy mình giống như bị một tia sét đánh trúng, đầu óc cô trống rỗng. Sau một hai giây cô mới có phản ứng, cô dùng sức đẩy ngực Đỗ Long ra, lồng ngực Đỗ Long chắc nịch, cánh tay của hắn mạnh mẽ như vậy, sau khi chú thỏ trắng bé nhỏ rơi vào móng vuốt của sói làm sao còn có cơ hội chạy thoát chứ?
Đỗ Long thuần thục dùng lưỡi trêu đùa Kỷ Quân San, Kỷ Quân San sau vài lần từ chối bắt đầu thở dồn dập, cô cảm thấy có một loại cảm giác kích thích trước nay chưa từng có không ngừng tấn công trí não cô, lý trí của cô dần dần thất thủ, trí não cô dần dần chỉ còn lại cảm giác hưng phấn, hai tay cô không ý thức được mà vòng qua cổ Đỗ Long, ôn chặt lấy hắn, từ bị động tiếp nhận, đến chủ động phối hợp, chỉ mất thời gian vẻn vẹn không đến nửa phút.
Một người đi đường đi đến lấy xe bên cạnh hai người, âm thanh báo động đánh thức hai người đang vui vẻ đắm chìm trong hưng phấn. Kỷ Quân San vội vàng rời khỏi Đỗ Long, hai tay cô còn đánh mạnh vào ngực Đỗ Long một hồi, ngượng ngùng mà giận dỗi nói:
- Anh xấu lắm! không ngờ… hôn lén người ta…
Đỗ Long đắc ý cười ha ha một trận:
- Lão nương, khoảng cách anh đạt được không xa!