Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 573

Trở về đồn Công an, bọn Đỗ Long đã nhận được sự nghênh đón như nghênh đón anh hùng, trên thực tế bọn họ chính là anh hùng…

Cục trưởng Cục Công an Lý Tùng Lâm tự mình dẫn một đám nhân viên cơ quan xuống tầng đón tiếp. Rất nhiều người gia đình cảnh sát ở khu dân cư khi nghe nói tên phóng hỏa liên hoàn ở khu dân cư đã bị bắt, bọn họ cũng có chút sợ hãi. Nếu ở khu dân cư cháy lớn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi….

Lý Tùng Lâm có phần tự hào mà dẫn đầu vỗ tay nghênh đón Đỗ Long. Thành lập tổ trọng án là kết quả ông ta dốc hết sức thúc đẩy, biểu hiện của tổ trọng án ngày càng tốt, ông ta lại càng chứng minh quyết định của mình là sáng suốt như thế nào. Bởi vậy tổ trọng án trong một ngày đã phá vụ án phóng hỏa liên hoàn, Lý Tùng Lâm vui mừng hơn bất cứ ai, tự mình xuống tầng nghênh đón, đang chứng tỏ sự ủng hộ của ông ta với tổ trọng án, cũng là khoe khoang với những người phản đối lúc đầu.

Bọn Đỗ Long đều ưỡn thẳng ngực, hưởng thụ sự hoan hô ở xung quanh. Hiện trường này lại khiến cho Trương Học Vũ sợ hãi. Trước sự đe dọa to lớn của bộ máy bạo lực của chính quyền độc tài dân chủ nhân dân, ý chí của y hoàn toàn sụp đổ, gần như dựa vào hai người cảnh sát bên cạnh kéo lê về phía trước.

Lý Tùng Lâm vỗ vỗ vai Đỗ Long, liếc mắt nhìn Trương Học Vũ một cái, hạ giọng nói:

- Khẳng định là y sao?

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Tang vật cũng lấy được, y cũng đã nhận tội ba lần hỏa hoạn trước đều là y gây nên.

Lý Tùng Lâm hài lòng nói:

- Rất tốt, mang y tới văn phòng tổ trọng án, cố gắng thẩm vấn, nhanh chóng báo cáo nộp báo cáo lên trên!

Lý Tùng Lâm tự mình mang bọn Đỗ Long vào chỗ làm việc của tổ trọng án, đó là tầng sáu của tòa nhà cục Công an. Lý Tùng Lâm gần như giành hẳn một phần ba tầng sáu cho tổ trọng án sử dụng, bao gồm hai phòng họp lớn nhỏ, văn phòng hơn một trăm mét vuông, còn có phòng trống, có thể chia ra thành phòng thẩm vấn, phòng giam giữ, phòng nghỉ và phòng sử dụng đa tính năng.

Những chỗ này đều mới được mở ra vào sáng nay, đến cả ghế làm việc trong phòng vẫn chưa chuyển tới. Tuy nhiên nghe nói nơi này sau này là địa bàn của mình, Đỗ Long tương đối hài lòng.

Trương Học Vũ bị áp tải đi phòng Hình sự thẩm vấn, trước mắt tổ trọng án vẫn chưa có nơi để thẩm vấn, hơn nữa Trương Học Vũ đã sụp đổ, cộng thêm tang vaath cũng đã đầy đủ, thật sự cũng không còn gì đáng để thẩm cả, công tác giấy tờ còn lại hắn vốn lười quản.

Lý Tùng Lâm để Đỗ Long tự suy nghĩ nên sửa chữa lại địa bàn của hắn thế nào, cuối cùng lấy phương án sửa chữa cho ông ta ký tên. Sau đó thì có thể đi tới phòng Tài vụ lĩnh tiền, sửa sang lại tổ trọng án.

Đỗ Long nhân cơ hội nói:

- Cục trưởng Lý, chúng tôi chịu đựng phá án suốt đêm qua, lại còn phải suy nghĩ phương án sửa sang. Anh xem chúng tôi có thể nghỉ ngơi hai ngày, cái lớp học đó…

Lý Tùng Lâm nói:

- Cậu xem rồi xử lý, vốn dĩ tôi muốn để các cậu nghỉ ngơi ba ngày, cả hôm nay còn hai ngày. Cậu cứ đi lo chuyện của cậu, nhớ ngày mười bốn trở lại lên lớp là được.

Đỗ Long vui vẻ nói:

- Cảm ơn Cục trưởng.

Lý Tùng Lâm lại vỗ vỗ vai hắn, nói;

- Làm tốt lắm, tôi sẽ ủng hộ cậu, còn có vấn đề gì không? Không có vấn đề gì, tôi về văn phòng làm việc đây.

Lý Tùng Lâm đi rồi, Đỗ Long triệu tập Hồ Tiểu Vĩ đang lộ ra vẻ mệt mỏi sau khi tinh thần vui sướng lại, nói:

- Tất cả mọi người vất vả rồi, về nhà ngủ, đúng sáu giờ tối ăn cơm ở khách sạn Vĩnh Xương, quá giờ không đợi nhá!

Mệt nhọc giảm bớt sự vui sướng của mọi người, bọn họ trả lời một tiếng rồi tự ngáp dài trở về nhà. Đỗ Long gọi Hồ Tiểu Vĩ lại, ném cho y một chùm chìa khóa xe, dặn dò:

- Xe này thuộc về cậu, tinh thần không tốt thì lái chậm chút.

Hồ Tiểu Vĩ tinh thần phấn chấn lên, ăn một trận cũng không có chiếc xe chắc chắn, xem ra bản thân đi theo Đỗ Long là một bước đi chính xác. Nhìn chung toàn bộ cục Công an thành phố Thụy Bảo, cảnh sát có thể có một chiếc xe chuyên dụng ở vào tuổi của y đúng là không có mấy người.

Trong tay Đỗ Long còn có một xe chuyên dụng, hai chiếc xe này đều là Lý Tùng Lâm vừa giao cho hắn, sau này là xe chuyên dụng của tổ trọng án rồi. Đỗ Long lái chiếc xe Santana đó trở về nhà khách, hắn tắm rửa xong, sau đó liền nằm lên giường nghỉ ngơi. Mặc dù hắn cũng không cảm thấy mệt nhiều như vậy, nhưng mỗi ngày đều cần để cơ thể nghỉ ngơi hơn hai tiếng.

Lúc hơn mười một giờ ngoài cửa ồn ào một trận, sau đó lại quay về yên lặng. Tới gần một tiếng, tiếng đập cửa truyền tới, Đỗ Long mới đứng dậy đi mở cửa, chỉ thấy mấy người Thẩm Băng Thanh, Bạch Hồng Ấn, Vương Phu Vũ, Trương Hoành Lợi, Tạ Phong Mục còn có Thạch Siêu Vũ đứng trước mặt mình, Đỗ Long cười nói:

- Các anh tới chậm một chút, ăn cơm trưa chưa? Chưa ăn thì cùng đi ăn nhé.

- Chúng tôi tới khá nhanh rồi.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tối hôm qua anh mới thông báo cho chúng tôi. Hôm nay có một số việc muốn bàn giao với anh, có thể tới nhanh như vậy đã rất tốt rồi, anh không phải là có một vụ án phóng hỏa liên hoàn sao? Anh làm sao nhàn rỗi mà nghỉ ngơi ở đây như vậy?

Đỗ Long để bọn Bạch Hồng Ấn mang đồ đặt vào trong phòng, sau đó trả lời vấn đề của Thẩm Băng Thanh nói:

- Nghi phạm cùng tang vật cũng đã bắt được, tôi tất nhiên có thể nhàn rỗi nghỉ ngơi rồi. Nhìn dáng vẻ các anh cũng chưa ăn cơm, đi, tôi mời cơm! Vừa ăn vừa nói.

Đỗ Long dẫn bọn Thẩm Băng Thanh đi vào quán rượu nhà tối hôm qua bọn họ tới, đối diện là tòa nhà văn phòng bị lửa thiêu cháy đen, vẫn chưa có người nào đến sửa chữa.

- Tối hôm qua tôi cùng đại đội trưởng đội hình sự Thạch Chung Đào cùng mấy người đồng nghiệp tương lai của anh ăn cơm ở đây, sau đó phía đối diện lửa cháy hừng hực…

Đỗ Long kể cho mọi người nghe chuyện mang thân mình nhảy vào biển lửa cứu người, việc đối mặt với nguy hiểm lúc nhận vụ án phóng hoả liên hoàn một cách rất sinh động, trong mười tiếng ngắn ngủi xảy ra rất nhiều chuyện. Nhất là đến đoạn cuối khi Đỗ Long nói tới việc mình nhào về phía trước, giơ tay đón lấy đoạn hương muỗi thì tất cả mọi người vội vàng nín thở…

Sau khi Đỗ Long nói xong mọi người còn chìm vào trong hành trình mạo hiểm đó. Chỉ có Thẩm Băng Thanh bình tĩnh nhất, bởi vì chuyện nguy hiểm hơn y đã cũng cùng Đỗ Long trải qua rồi.

Y nói:

- Đỗ Long, hiện tại tổ trọng án có phải là không có việc gì để làm phải không? Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

Đỗ Long nói:

- Các anh á, nghỉ ngơi hai ngày trước, nên chuẩn bị tốt, sau đó có thể chính thức thăng cấp. Tôi và tổ trưởng Thạch Chung Đào nói chuyện rồi, trong tình hình tổ trọng án không có nhiệm vụ gì, các anh có thể học tập theo đội hình sự. Tất nhiên, có biểu hiện khác càng tốt, tổ trọng án cũng không như đơn vị trước đây của các anh, không cố gắng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trả về đơn vị cũ.

Bọn Bạch Hồng Ấn đều kiêu ngạo, tin tưởng năng lực của mình. Chỉ có Thạch Siêu Vũ có chút lo lắng bản thân không thể tiếp được sự khiêu chiến tiếp theo. Cái gì Đỗ Long cần nói đều đã nói rồi, nói lại cũng không có hiệu quả gì, chỉ có chờ bản thân y nghĩ thông suốt, sau đó chậm rãi thích ứng.

Nói thật, tổ trọng án mới thành lập thực lực của các tổ viên còn thiếu kinh nghiệm. Ít nhất trong mắt nhiều người, hơn nửa đám người này mà Đỗ Long đưa vào có thể nói là thật giả lẫn lộn. Đỗ Long cũng không thèm để ý bọn họ nhìn thế nào, hắn tin vào con mắt của mình. Người hắn đưa vào không có ai là ngu si, dưới sự lãnh đạo, dạy dỗ và thúc dục của hắn, tổ trọng án thành phố Thụy Bảo nhất định sẽ thể hiện giá trị của nó! Cho dù là một nắm cát rời, chỉ cần gạo thêm nước, vẫn có thể đúc thành một tòa thành kiên cố.

Sau khi bọn Bạch Hồng Ấn ăn xong thì tự kêu mình có việc bận, nhanh chóng vào trong nhà khách, chỉ còn lại ba người Đỗ Long, Thạch Siêu Vũ còn có Thẩm Băng Thanh.

- Đi ra ngoài đi, nhân tiện cùng nhau thuê một căn phòng, sau này ba người chúng ta đều phải thường xuyên trú ngụ ở thành phố Thụy Bảo rồi…

Đỗ Long cười nói, Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ đều không có ý kiến gì, sau đó cùng nhau đi ra…
Bình Luận (0)
Comment