Thôi Đông Vinh ngán ngẩm bước ra, tin tức cũng truyền ra nhanh chóng, có tập đoàn châu báu Dương Thị làm lá chắn, đại đa số mọi người đều biết khó mà rút lui. Thẩm Băng Thanh được yên tĩnh hơn, nhưng mà vẫn còn nhiều người mượn cớ đến gần, tìm cách lấy chút may mắn từ cậu ta, ngay cả Đỗ Long và hai gã vệ sĩ cũng không ngăn cản nổi, cuối cùng bọn họ cũng tìm được Vương Hằng Sinh, có Vương Hằng Sinh che chở, những kẻ nhàm chán đòi tới gần cuối cùng cũng đã bớt đi nhiều.
Giờ lành vừa tới, tại cửa trang viên treo hai dây pháo nổ tới cả chục phút, sau đó người dẫn chương trình tuyên bố, hôn lễ chính thức bắt đầu. Sân khấu bỗng dưng tối sầm lại, sau đó đèn pha sân khấu chiếu xuống, chiếu sáng trưng đôi uyên ương đi ra từ yến tiệc lộ thiên.
Cái tên mập mạp chết bầm Thôi Y Dương vui mừng tới mức méo hết cả miệng, nhưng sắc mặt của Kỷ Quân San thì lại rất khó coi, giống y như đang chịu cực hình. Nếu không phải là có hai vị phù dâu một trái một phải đang đỡ, nói không chừng cô ta đã co cẳng chạy mất rồi.
- Còn nói sẽ không quấy rối.....
Thẩm Băng Thanh thấy vậy liền lắc đầu, sự việc cho tới bây giờ, mặt Đỗ Long vẫn chẳng có chút biểu hiện, nhìn theo Kỷ Quân San thần sắc chết lặng được người khác dìu đi theo chú rể dương dương tự đắc để tam bái thiên địa. Người khác không hay biết, Thẩm Băng Thanh thì nhìn thấy Đỗ Long tay siết chặt nắm đấm.
Nhà họ Thôi và nhà họ Kỷ đều rất chú trọng người khác, hôn lễ này được tổ chức theo cách rất cổ điển, nhưng có vẻ cũng hơi dài dòng, nhất là người mà có tâm trạng không tốt, nhìn theo đôi tân lang tân nương này bái nọ bái kia, thật sự cũng là khảo nghiệm tính nhẫn nại.
- Tiểu Chu, nghe nói cậu và cô dâu tình bạn cố tri?
Vương Hằng Sinh thấp giọng hỏi.
Đỗ Long cười khổ lắc đầu nói:
- Bạn bè bình thường mà thôi.
Câu này có ma mới tin, Vương Hằng Sinh tất nhiên cũng không tin, gã mỉm cười không nói, nhưng bên cạnh gã một người nam thanh niên lại cười nói:
- Chu tiên sinh cũng thật hào phóng, chỉ có điều cậu cũng biết ......cái hào phóng hôm nay của cậu... Thật ra thì là minh châu không được trọng dụng rồi...........
Đỗ Long thờ ơ liếc qua, nói:
- Anh có ý gì?
Nam thanh niên kia khẽ cười nói:
- Nhà họ Thôi hôm nay phô trương như thế này, nhìn có vẻ tài hùng thế lớn, thật ra sớm đã là một cái thùng rỗng, đáng tiếc nhà họ Kỷ đã đánh giá sai thực lực nhà họ Thôi, không ngờ chọn ngay lúc này mà kết thân với nhà họ Thôi, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Đỗ Long vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Nhà bọn họ khi nào phá sản thì có liên quan gì tới tôi? Tôi thích tặng gì thì tặng, chẳng ai quản nổi.
Nam thanh niên kia cười nói:
- Tôi dám cùng anh Chu đánh cược, không quá nửa tháng, Phỉ Thúy Đế Vương Lục mà anh Chu tặng cho Kỷ tiểu thư sẽ rơi vào tay tôi. Anh Chu có ý tốt nhưng lại thật đáng tiếc, chẳng phải là Minh Châu không được trọng dụng rồi sao?
Đỗ Long nhướn mày, hắn nghi ngờ nói:
- Anh là ai? Dám ăn nói vớ vẩn trong lúc nhà họ Thôi đang đãi tiệc, không sợ bị đuổi ra ngoài sao?
Người nam thanh niên kia đưa tay ngăn Vương Hằng Sinh đang muốn mở miệng, gã ha hả cười nói:
- E là cho Thôi Kim Quảng một trăm lá gan, ông ta cũng không dám đuổi tôi đi....Tôi chính là chủ nợ lớn của nhà ông ta, nếu không thì sao mà tôi có thể nói dây chuyền viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục kia sẽ rơi vào tay của tôi chứ?
Đỗ Long nhìn sang vài người cùng bàn khác, thấy bọn họ đối với người thanh niên kia có chút a dua và vẻ mặt sợ hãi, vừa rồi vẫn có chút buồn khổ, không chú ý tới chỗ ngồi lại có người như thế.
Đỗ Long trong lòng thoáng suy tư một chút, nhìn kỹ đối phương một cái, thấy đối phương tuy rằng tướng mạo không xuất chúng, tuy nhiên đôi mắt tinh xảo đằng sau mắt kính gọng vàng kia có vẻ vô cùng lanh lợi, khiến người ta trong nháy mắt đã phải thay đổi ấn tượng một cách mạnh mẽ. Đỗ Long vừa động trong lòng, hỏi dò:
- Anh đây chẳng lẽ họ Dương?
Người trẻ tuổi kia cười nói:
- Anh Chu quả nhiên là người thông minh, kẻ bất tài Dương Quế Quân, châu báu Dương Thị chính là nhà tôi mở đó. Tôi cũng chẳng có năng lực gì đâu, chỉ là ỷ vào bóng râm của đời cha chú, trong ban giám đốc chỉ là ngồi bên để nghe mà thôi.
Dương Quế Quân nói qua loa, nhưng có thể vào được ban giám đốc của những gia đình giàu có, tương lai cũng rất có thể tiếp chưởng thuyền lớn của dòng họ, cũng không phải là chuyện đùa.
- Thất kính thất kính.
Đỗ Long chắp tay nói với Dương Quế Quân:
- Đồ thì đã tặng rồi, sẽ bị xử lý như thế nào thì cũng không liên quan tới tôi rồi, nếu như là đồ rơi vào tay của Dương công tử, cũng không thể coi là Minh Châu không được trọng dụng rồi.
Dương Quế Quân mỉm cười nói:
- Quân tử không đoạt người yêu, hy vọng nhà họ Thôi không tới mức rơi vào hoàn cảnh như thế, tuy nhiên......Anh Chu có biết Thôi Y Dương kia là hạng người gì không? Thằng này cũng chẳng tốt lành gì cả.
Đỗ Long nhìn Dương Quế Quân, đột nhiên nói:
- Dương công tử có vẻ như hy vọng tôi nhấc cả bàn lên, làm loạn cái hôn lễ này à.
Dương Quế Quân vẫn bình thản vẫn duy trì nụ cười sáng lạn, gã nói:
- Anh Chu cứ nói đùa, nhà họ Thôi và nhà họ Kỷ liên hợp mới là có lợi đối với tập đoàn Dương Thị chúng tôi đấy, tại sao tôi lại phải ngang ngược phá hoại cơ chứ? Tôi chỉ là không muốn một cô gái vô tội trở thành vật hy sinh mà thôi.
Đỗ Long trầm giọng nói:
- Dương công tử có ý tốt tôi sẽ ghi lòng, đây là lựa chọn của cô ấy. Dương công tử là người thông minh, nhưng tôi cũng không ngu, có những lời Dương công tử vẫn là không nên nói quá rõ thì tốt hơn.
Dương Quế Quân lắc đầu khẽ thở dài::
- Đầu năm nay khó làm người tốt rồi.........Được thôi, chúng ta không nói tới vấn đề này nữa, cô Thẩm có hứng thú tới Quảng Châu thử vận may trước khi đi Myanma?
Thẩm Băng Thanh không hề từ chối, cậu ta mỉm cười nói:
- Tôi cần suy nghĩ một chút.........A Thăng, anh thấy sao?
Đỗ Long cứng rắn đáp:
- Không cần thiết.
Dương Quế Quân nhìn Đỗ Long, rồi nhìn Thẩm Băng Thanh, cười nhếch mép. Đúng lúc này những nghi lễ phiền phức chào hỏi bề trên cuối cùng cũng kết thúc, đôi uyên ương đã lạy tới đầu óc quay cuồng bưng chén rượu đi tới chỗ bọn người Đỗ Long.
Bàn này có một nhân vật lớn là Dương Quế Quân, lại còn có Vương Hằng Sinh đức cao vọng trọng cầm tẩu thuốc, còn có người đẹp nổi tiếng Ngọc Quan Âm, đương nhiên là chủ tọa của chủ tọa rồi, nhà họ Thôi và nhà họ Kỷ cũng không dám chậm trễ.
Thôi Y Dương kéo Kỷ Quân San đi mời rượu mọi người, Kỷ Quân San cúi mặt xuống không dám nhìn Đỗ Long, chỉ biết chết lặng dõi theo cô, trong lòng Đỗ Long cũng rất khó chịu, hắn nâng chén đứng lên, đi tới bên cạnh Thôi Y Dương, nhìn từ trên xuống rồi khoác vai Thôi Y Dương, ghé vào bên tai gã hạ giọng nói:
- Thôi Y Dương, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu có làm gì có lỗi với Quân San, tôi đảm bảo cả gia đình cậu bị phá sản tới mức đi ăn xin, đến lúc đó tôi sẽ bảo anh quản lý đô thị đuổi các người tới mức gà bay chó nhảy, không tin cậu cứ thử mà xem.
Thôi Y Dương sắc mặt trở nên hơi khó coi, vừa rồi gã mới bị ông nội và cha cảnh cáo, không dám đắc tội với Đỗ Long thêm lần nữa, nghe vậy đành phải chê cười đáp:
- Tôi thương cô ấy còn không hết, sao lại đối xử không tốt với cô ấy được cơ chứ? Anh Chu cứ yên tâm.
Đỗ Long lại quay sang Kỷ Quân San nói:
- Quân San, nếu người này dám bắt nạt em, gọi một cú điện thoại, anh sẽ khiến cậu ta biết thế nào là lễ độ! Chúc hai người tân hôn vui vẻ sống tới đầu bạc răng long!
Đỗ Long buồn buồn mà uống cạn ly rượu, cáo từ một tiếng, rồi hắn lôi Thẩm Băng Thanh đi. Thẩm Băng Thanh cáo từ lão Vương, Dương Quế Quân vẫn còn nói với theo vài câu, kêu bọn hắn nhớ liên lạc với lão Vương tại hội mua bán công khai mùa thu.
Đây là một lễ cưới long trọng, tuy rằng trong quá trình tiến hành xảy ra không ít những điều ngoài ý muốn, tuy nhiên cuối cùng cũng đã kết thúc mỹ mãn. Thôi Y Dương đã uống say tự mình tiễn bọn bạn chẳng ra gì của gã, đang muốn quay về phòng thân mật với cô dâu, thì thấy cha gã Thôi Đông Vinh đứng trên ban công tầng hai của biệt thự, ngăn gã lại, hạ giọng nói:
- Y Dương, đêm nay con ngủ ở phòng khách, ta đã sắp xếp xong xuôi cho con rồi.
Thôi Y Dương còn cho là mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn cha mình, Thôi Đông Vinh do dự một chút, rốt cục nói:
- Người con gái này con không thể chạm vào, ít ra thì tạm thời không thể, con ngoan ngoãn một chút cho cha, nếu không gia tộc của chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể xong đời đấy, đây là ý của nhà họ Trần....