- Đó là điều không thể!
Lưu Trọng Tuệ kêu lên cuồng loạn, ở phòng bên cạnh cha cô ta Lưu Thượng Thần cũng không thể tin được đã nói:
- Đó là điều không thể! Chắc chắn các anh lầm rồi!
Vương Chính Liên thương cảm nhìn Lưu Thượng Lâm, nói:
- Đây là sự thật, anh Lưu ạ, anh chỉ lo nghiên cứu, mà quên không tìm cho con gái mình một nơi chốn ổn định. Những cô gái ngoài ba mươi tuổi dù không nói ra nhưng trong lòng người ta rất sốt ruột, chính điều này đã khiến cho tên Nhật Bản kia thừa cơ chen vào…
Lưu Thượng Thần suy sụp ngồi xuống, hai tay bưng kín mặt. Thật sự là không phản bác lại được, con gái ông ta từ nhỏ đã khiến ông ta rất hãnh diện, thành tích học tập ở trường luôn đứng thứ nhất. Sau đó thi đỗ đại học hàng đầu trong nước, lại tiếp tục thi nghiên cứu sinh, tiến sỹ, con bé chưa từng làm cho mình thất vọng. Chuyện hôn sự của con gái cũng không phải ông chẳng quan tâm, nhưng con gái học vấn càng cao, lại càng khó lấy chồng. Đám con trai vừa nghe nói con gái ông là một tiến sĩ, lập tức chuồn thẳng, cuối cùng đành phải mong tìm một người có bằng cấp tương đương ở trong viện nghiên cứu. Có thể là yêu cầu của con gái ông cũng quá cao, cao quá thì với không tới, thấp quá lại thấy không xứng. Giai đoạn này đang bận làm một dự án, sao con gái lại để một tên Nhật Bản lừa chứ.
Ở trong phòng thẩm vấn, Đỗ Long cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn Lưu Trọng Tuệ, nói:
- Người tự xưng là Trình Bằng kia vốn không phải là người Hoa. Gã tên là Hiroaki Nishiyama, là du học sinh trong chương trình trao đổi của Nhật Bản, vấn đề ở chỗ gã còn ẩn giấu một thân phận, đó là làm gián điệp!
Lưu Trọng Tuệ lại thét lên đó là điều không thể, Đỗ Long tiếp tục đả kích tâm lý của cô ta, nói:
- Đây là sự thật, bằng không tại sao một du học sinh trong chương trình trao đổi lại chú ý tới khoa học kỹ thuật quân sự? Những gì gã nói với cô đều là giả dối, gã cố ý tiếp cận cô, mục đích chính là để mê hoặc cô đánh cắp tin tình báo cơ mật. Cô tự mình nhớ lại xem, có phải là việc cô và Trình Bằng gặp gỡ, quen thân đều quá trùng hợp không.?
Dưới sự dẫn dắt của Đỗ Long, Lưu Trọng Tuệ dần nhớ lại, cô và Trình Bằng gặp nhau quen biết đâu chỉ đầy trùng hợp, gần như có thể nói là quá lãng mạn. Mấy tháng nay Lưu Trọng Tuệ gần như đắm chìm hoàn toàn trong niềm hạnh phúc vô bờ, cô cho rằng Trình Bằng là chân mệnh thiên tử của cô. Bị Trình Bằng làm cho mê mẩn đầu óc, đến cả việc gã bảo cô đánh cắp tài liệu cơ mật, cô cũng chỉ hơi chút do dự rồi cũng đồng ý ngay.
Với một số sự việc rõ ràng không hợp lý nhưng một khi trái tim khi đã bị làm cho mê muội thì sẽ coi như không hề nhìn thấy. Một khi bị người ta đánh thức khỏi giấc mộng, đột nhiên lúc đó sẽ nghĩ thông suốt mọi tình tiết, Lưu Trọng Tuệ chính là như thế. Cô ta ngẩn ngơ một chút, đột nhiên úp mặt xuống bàn khóc rống lên, Đỗ Long biết rằng cô ta đã nghĩ thông suốt, hắn đứng lên đi đến trước cái gương lớn kia, nói:
- Gần xong rồi, tiếp theo giao cho mọi người đấy.
Vương Chính Liên và Lưu Thượng Thần cùng hai nhân viên bảo vệ đi vào phòng thẩm vấn, Vương Chính Liên nói với Đỗ Long:
- Cậu đã hoàn thành hơn phân nửa rồi, còn một việc đơn giản cuối cùng nữa cũng hoàn thành rồi. Những tài liệu bị đánh cắp kia hiện giờ đang ở đâu cậu vẫn chưa hỏi ra đấy.
Đỗ Long nói:
- Cô ta đã tỉnh ngộ rồi, chuyện nhỏ nhặt này chắc không cần phải cháu hỏi đâu? Nói không chừng chủ nhiệm Lưu hỏi một câu cô ta sẽ nói ra mọi chuyện.
Lưu Thượng Thần đến trước bàn thẩm vấn, vốn định ôm con gái một chút, nhưng nghe Đỗ Long nói, ông ta lại cảm thấy mất mặt, lửa giận trong lòng bừng lên. Lưu Thượng Thần dùng sức vỗ bàn một cái, tiếng đập bàn khiến Lưu Trọng Tuệ hoảng sợ, cô ngẩng đầu nhìn thấy cha mình đã tới, vội vàng đứng lên, hạ giọng nói nói:
- Cha...
Lưu Thượng Thần tát cô ta một cái, cả giận nói:
- Xem việc tốt con làm đi! Sao cha lại nuôi một đứa ngu xuẩn như con, nói! Tài liệu giờ đang ở đâu? Đã rơi vào tay bọn người Nhật Bản chưa?
Từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên Lưu Trọng Tuệ bị đánh, cô ta lảo đảo thiếu chút nữa nữa té ngã xuống đất. Cả người cũng bị phát tát này làm cho hồ đồ, bụm mặt không biết làm sao, máu từ trong miệng chảy ra, nửa mặt bên cũng sưng phồng lên...
Vương Chính Liên vội vàng tiến lên khuyên nhủ:
- Anh Lưu, anh tức giận cũng không nên đánh con. Nói thế nào thì con bé cũng bị người ta lừa mà, từ từ dạy dỗ cũng được.
Vương Chính Liên quay đầu lại trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:
- Nhanh đi gọi bác sỹ lại đây...
Chính Đỗ Long cố ý gây ra tình cảnh đấy, hắn cười ha hả, xoay người đi ra ngoài, một lát sau, bác sỹ đi vào rồi, nhưng không biết Đỗ Long lại đi đâu. Bác sỹ xử lý vết thương cho Lưu Trọng Tuệ một chút, Lưu Trọng Tuệ và Lưu Thượng Thần cũng dần dần bình tĩnh trở lại, Vương Chính Liên nói:
- Tuệ à, chuyện đã rồi, hối hận cũng vô ích thôi. Nếu tài liệu chưa bị bọn Nhật Bản lấy đi, thì còn có thể cứu vãn được, bằng không chẳng những cháu phải ngồi tù, mà cha cháu sợ rằng cũng sẽ mất việc. Cháu nói cho chú Vương biết, tài liệu đó giờ ở đâu? Vẫn chưa đưa cho tên Nhật Bản kia phải không ?
Lưu Trọng Tuệ mắt ngân ngấn nước, gật gật đầu, nói:
- Tài liệu đó vẫn ở trong phòng cháu... Anh ta vốn bảo cháu chuyển qua mạng cho anh ta, nhưng cháu muốn gặp, nên bảo anh ta tự mình tới lấy... Anh ta càng muốn có được, cháu càng không để cho anh ta lấy đi... Bằng không anh ta lập tức sẽ trở về thành phố Ngọc Minh...
Vương Chính Liên vui vẻ nói:
- Vậy thì tốt rồi, mau đưa chúng ta đi lấy thứ đó về. Anh Lưu ạ, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, bảo vệ ở viện nghiên cứu phải tăng cấp độ, không chỉ mật mã, ít nhất cũng phải cài đặt khóa vân tay chứ.
Hệ thống bảo vệ của Cố cung hơn mười năm chưa đổi mới, tình trạng của viện nghiên cứu này cũng gần như thế. Chính vì Lưu Thượng Thần là một nhà khoa học, ông ta lo kinh phí của viện có hạn, không chịu bỏ tiền đổi mới hệ thống bảo vệ, giờ chuyện thành ra như vậy, cho dù ông ta không tình nguyện, cũng phải đổi một hệ thống tiên tiến hơn rồi...
Vương Chính Liên tự mình đưa Lưu Trọng Tuệ đi lấy tài liệu, xác nhận lại chắc chắn không còn bản dự phòng nào, sau đó cho người đưa Lưu Trọng Tuệ đi. Xảy ra chuyện này, cho dù Lưu Trọng Tuệ là Einstein tái thế, cũng không thể giữ cô ta ở trong viện nữa. Xét thấy việc này chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, cùng với việc Lưu Thượng Thần và Lưu Trọng Tuệ đều có nhiều cống hiến vì quốc phòng quốc gia, Lưu Trọng Tuệ có lẽ sẽ được xử lý nhẹ.
Vương Chính Liên còn lo lắng Đỗ Long đi loạn trong viện gặp phải phiền toái gì, kết quả cuối cùng phát hiện không ngờ Đỗ Long vẫn luôn ở trong nhà vệ sinh. Hắn đang quấn quít lấy một cô quân y xinh đẹp, đang nói chuyện rất vui vẻ ở đó.
Vương Chính Liên trong lòng có chút kinh ngạc, nữ nghiên cứu viên không rành thế sự bị người lừa cũng đành, nhưng cô quân y này đã vượt qua khảo tra giữ bí mật quân sự, sao cô ta trở nên thân quen với Đỗ Long nhanh như vậy? Cô ta hình như đã có chồng rồi, sao lại để cho Đỗ Long nắm tay vuốt ve?
Vương Chính Liên lên tiếng từ đằng xa, nói:
- Đỗ Long, cậu ở đây làm gì, phiền tới công việc của bác sỹ đấy, tôi đưa cậu về thành phố Lỗ Tây.
Cô quân y đỏ mặt rút tay về, Đỗ Long thuận thế đứng lên, cười nói:
- Trưởng phòng Vương, cháu và bác sỹ Tần đang thảo luận sự khác biệt giữa trung y và tây y. Mọi việc đã xong xuôi hết cả rồi sao? Bác sỹ Tần, lúc nào rảnh chúng ta nói chuyện sau nhé, chào cô…
Cô quân y có chút lưu luyến Đỗ Long, sau khi đột nhiên phát hiện điểm này chính cô ta cũng bị hoảng sợ. Cô và Đỗ Long là chuyện không thể xảy ra, tuy nhiên chàng trai trẻ tuổi đẹp trai tri thức uyên bác, cách nói năng hài hước này thú vị hơn nhiều so với khúc gỗ ở nhà mình…