Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 630

Buổi tối, khi Đỗ Long đang chơi game, Thẩm Băng Thanh đã trở lại, y đi vào phòng Đỗ Long, hỏi:

-Tình hình tư vấn tâm lý của anh thế nào rồi?

Đỗ Long nói:

-Không tồi, nói chuyện cùng tôi là một mỹ nữ, cô ấy còn hẹn tôi ngày mai đi uống cà phê, không gặp không về.

Thẩm Băng Thanh nhíu mày nói:

-Mỹ nữ? Xem ra sau này không cần Cục trưởng sắp xếp anh cũng sẽ thường xuyên đi làm tư vấn tâm lý.

Đỗ Long cười nói:

-Không hổ là huynh đệ tốt của tôi, tôi chính là có ý đó...ha ha, cô ấy xinh đẹp lại hiểu lòng người, anh có muốn nói chuyện với cô ấy không? Ngày mai đi cùng tôi.

Thẩm Băng Thanh nói dứt khoát:

-Không rảnh.

Nhìn Thẩm Băng Thanh kiên quyết rời đi, Đỗ Long bắt đắc dĩ nhún vai. Hắn đang muốn tiếp tục chơi game, thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc đột nhiên vang lên. Đỗ Long sửng sốt, cầm lên nhìn, không ngờ là Kỷ Quân San gọi tới.

Số điện thoại này không phải là số mà Kỷ Quân San thường dùng, mà là số trước đây Đỗ Long cùng cô giao ước khi nào cần liên lạc bí mật mới dùng đến. Đỗ Long chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi không nên có này.

-Alo, A Long, anh vẫn khỏe chứ?

Giọng của Kỷ Quân San rất nhỏ, hơn nữa còn có chút run rẩy, Đỗ Long thờ ơ đáp:

-Tôi vẫn tốt, muộn thế này còn gọi cho tôi, anh Thôi không có ý kiến gì sao?

Kỷ Quân San đau khổ nói:

-A Long, tôi biết tôi có lỗi với anh, nhưng mà...A Long, dù bây giờ tôi có nói gì thì cũng đã muộn...

Đỗ Long vẫn lạnh nhạt như trước nói:

-Vậy cô còn gọi cho tôi làm gì? Đây không phải lại là chủ ý của ông nội cô chứ?

Đỗ Long dường như đã đoán trúng, tiếng nức nở của Kỷ Quân San dừng lại một chút, Đỗ Long cười lạnh:

-Xem ra tôi thực sự đã đoán đúng, nói, ông của cô đã có được tất cả những gì ông ta muốn, bây giờ ông ta còn muốn làm gì nữa đây?

Kỷ Quân San thống khổ nói:

-A Long...rất xin lỗi, ông của tôi... bây giờ đã hối hận rồi... Hiện tại Thôi gia chỉ là một cái thùng rỗng, hoàn toàn bị quản chế bởi tập đoàn Trần Thị, hiện tại tập đoàn Trần Thị bắt đầu mưu đồ sản nghiệp nhà chúng tôi... A Long, ông nội muốn mời anh đến nhà chúng tôi làm khách.

Đỗ Long cười lạnh nói:

-Tôi không phải là quân cờ để ông ta đùa nghịch. Cô về nói với ông ta, tôi không có hứng bồi ông ta chơi.

Hơi thở của Kỷ Quân San trở nên dồn dập, ngay khi Đỗ Long muốn cúp điện thoại, Kỷ Quân San lo lắng nói:

-A Long, chờ một chút... tôi biết anh không muốn bị ông nội lợi dụng, nhưng... nếu là vì tôi... anh sẽ đến chứ?

Đỗ Long cười lạnh nói:

-Dựa vào cái gì? Hiện tại cô đã là Thôi phu nhân, tôi cũng đã có bạn gái, cô ấy là con gái của Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh. Cô ấy rất xinh đẹp, tôi rất yêu cô ấy, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm vì những chuyện không đáng có.

Kỳ Quân San thống khổ nói:

-A Long, rất xin lỗi, tôi biết tôi đã đi bước này thì không có cách nào quay đầu lại, nhưng... A Long... coi như anh nể tình nghĩa trước kia giữa chúng ta, cứu tôi với... Thôi Y Dương y không phải là người... y là đồ súc sinh... y... gần như mỗi ngày đều uống đến say khướt mới trở về, sau đó liền đánh tôi... y chê tôi không phải là trinh nữ, y chưa cùng chung chăn gối với tôi... A Long, tôi vẫn còn trong sạch...

Kỷ Quân San dùng toàn lực nói hết những lời này, cô đã khóc không thành tiếng. Đỗ Long sửng sốt một lúc, hắn nghi vấn nói:

-Không phải cô sớm đã nói... cô đã ở cùng y rồi sao?

Một lát sau Kỷ Quân San mới nghẹn ngào nói:

-Là tôi lừa anh đấy, lúc ấy tôi muốn tuyệt ý nghĩ của anh, cho nên cố ý nói như vậy, A Long, rất xin lỗi...

Đỗ Long buồn bã nói:

-Bây giờ nói xin lỗi thì có ích gì? Cô đã là Thôi phu nhân, y đánh cô tôi cũng không cách nào giúp cô được. Cô có thể nói với nhà y xin ly hôn, tôi còn có thể giúp cô thế nào đây? Lẽ nào lại xông vào nhà y đánh y một trận sao? Tôi là cảnh sát mà…

Kỷ Quân San nói:

-Tôi biết... đều là lỗi của tôi... tôi không nên quá mềm yếu... nhưng... tôi cũng là vì gia tộc chúng tôi... giá nguyên liệu Phỉ Thúy tăng cao, các công ty nhỏ đều không trụ được, so với Thôi gia tình cảnh nhà chúng tôi cũng không tốt hơn bao nhiêu. A Long, ông nội tôi muốn gặp anh chính là để ứng phó với mối nguy gia tộc chúng tôi, tập đoàn Trần Thị bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngừng cung cấp Phỉ Thúy cho chúng tôi, đến lúc đó chúng tôi sẽ không còn đường để đi.

Đỗ Long trong lòng cười hả hê, hắn nói:

-Ông nội cô cuối cùng cũng nếm mùi đau khổ rồi... vấn đề là dựa cái gì mà tôi phải giúp các người? Lẽ nào ông ta muốn dùng đứa cháu gái đã gả cho người khác để trói buộc tôi sao? Tôi giống người ngu đến thế sao?

Kỷ Quân San vừa thẹn vừa mắc cỡ, hôm nay cô thật không dễ dàng mới lấy hết dũng khí gọi điện cho Đỗ Long, trước khi gọi điện thoại cô đã dự tính là sẽ rất thống khổ, nhưng bây giờ cô mới biết nỗi đau đớn thực sự lớn hơn gấp trăm lần so với dự tính của cô.

-Rất xin lỗi...

Kỷ Quân San miệng không ngừng lặp lại những lời này, cô vô cùng hối hận nói:

-A Long, cầu xin anh, nể tình nghĩa ngày xưa giữa chúng ta...hãy tới gặp ông nội tôi, dù hai người có đàm phán thành công hay không, tôi đảm bảo sau này sẽ không dùng bất cứ lý do nào đến làm phiền anh nữa... Đỗ Long... cầu xin anh đấy...

Đối với tai họa này của Kỷ Quân San, Đỗ Long rất phẫn nộ. Người phụ nữ ngu ngốc này, nhắm mắt cho qua vốn dĩ dễ như trở bàn tay, nhưng hắn đã phải nếm chịu không ít khó khăn trắc trở, nếu đổi lại là một người đàn ông khác, bị cô ta giày vò hết lần này đến lần khác, nhất định sẽ vì yêu mà sinh hận, thậm chí còn cười trên nỗi đau của cô ta. Nhưng Đỗ Long không phải là loại người đấy, mặc dù hắn đã sớm quyết định không còn liên quan gì với Kỷ Quân San, nhưng nhìn thấy cô chịu khổ, hắn cũng không thể không đếm xỉa đến.

Đỗ Long thở dài nói:

-Được, tối mai tôi sẽ đến thăm ông nội cô, tôi muốn xem trong tay ông ta còn thứ gì để giao dịch với tôi... Cứ vậy đi, bây giờ cô đang ở nhà mình hay là Thôi gia? Cô nghỉ ngơi đi, cô đã vì gia tộc mà hy sinh nhiều rồi, không cần làm khó bản thân, kiên cường một chút.

Đỗ Long cúp điện thoại, ngẩn người trước máy tính một lúc. Còn ở đầu dây bên kia, Kỷ Quân San nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, cô liền khóc òa lên, hơn nữa còn không ngừng được.

Bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa, Trần Vũ Sấu mẹ Kỷ Quân San bước vào phòng. Lúc trẻ bà cũng từng có ước mơ đẹp, thậm chí còn dốc tâm sức để thực hiện nó, nhưng thực tại đã biến bà ấy thành người phụ nữ thực sự. Sau khi hiểu rõ tình hình thì bà ấy hoàn toàn nghiêng về phía Đỗ Long, bà ta vô cùng hối hận vì mình có mắt mà như mù, chính tay mình đã phá hoại vận may của con gái. Tình cảnh hiện nay vẫn chưa tới mức hoàn toàn không thể xoay chuyển được, bà ta đưa ra chủ ý, khuyên bảo con gái nhất định phải xoay chuyển được trái tim Đỗ Long, gương vỡ khó lành? Bà ta lại càng muốn hàn gắn nó.

-Tối mai tôi muốn dùng danh nghĩa của Chu Dịch Thăng đi thăm Kỷ gia, anh không cần phải đi.

Đỗ Long bước vào phòng nói với Thẩm Băng Thanh.

Thẩm Băng Thanh nhíu mày nói:

-Anh còn đến nhà họ Kỷ làm gì? Chẳng lẽ anh muốn cùng Kỷ Quân San nối tiếp duyên xưa?

Đỗ Long lắc đầu nói:

-Không, tôi muốn thấy bộ dạng vẫy đuôi nịnh hót chủ của lão già đáng ghét kia, ha ha... Nếu ông ta vẫn còn ôm vọng tưởng, tôi sẽ phá vỡ nó, tôi muốn ông ta trơ mắt ra mà nhìn nhà họ Kỷ sụp đổ trong tay ông ta, tôi muốn làm cho ông ta đau khổ suốt đời!

Thẩm băng Thanh hít một hơi khí lạnh, y nói:

-Anh cũng quá độc ác, nhưng mà tôi thích. Đề phòng anh lại quyết định sai lầm, tôi phải đi cùng anh, ngộ nhỡ sau khi anh gặp Kỷ Quân San có làm điều gì ngốc nghếch thì tôi sẽ ngăn cản anh.
Bình Luận (0)
Comment