Thầy Mã nói:
- Trước tiên sẽ dạy cậu bộ pháp. Cậu có hiểu rõ về thời gian và phương hướng của Thiên can Địa chi và Ngũ hành không?
Đỗ Long nói:
- Biết sơ sơ thôi.
Thầy Mã nói:
- Biết sơ sơ thì không được, cần phải hiểu tường tận mới được. Bởi vì cậu sẽ dùng đến bất cứ lúc nào. Tôi dạy cho cậu bộ bộ pháp này không có tên. Nó là một loại tuyệt học lợi dụng khoảng cách của thời gian và không gian để trốn tránh, thoát mạng. Nếu cậu thích có thể gọi nó là Lăng Ba Vi Bộ. Trước tiên tôi sẽ giảng giải cho cậu một chút thế nào là Thiên can Địa chi…
Văn hóa cổ đại Trung Hoa sâu rộng uyên thâm, dựa vào năng lực lý giải của Đỗ Long cũng chỉ nghe hiểu như hơi biển sương mù thôi. Thầy Mã dùng phấn viết viết vẽ vẽ trên đất. Những hình vẽ phức tạp lại biến hóa vô tận này, cùng với các ký hiệu kỳ quái khiến Đỗ Long hoa mắt chóng mặt. Xem một lúc Đỗ Long đột nhiên cắm đầu xuống, cũng may thầy Mã tay mắt lanh lẹ giơ tay đỡ hắn.
Thầy Mã thân thiết hỏi han:
- Đỗ Long, cậu không sao chứ?
Đỗ Long nắm lấy tay của thầy Mã, nói:
- Không sao, chỉ cảm thấy hơi váng đầu, nghỉ một lát là ổn.
Thầy Mã nghi ngờ nói nói:
- Thân thể của cậu đâu có kém như vậy? Như thế này đã váng đầu rồi ư?
Đỗ Long nói:
- Có thể là di chứng sau khi bị thương.
Thầy Mã chợt nói:
- Tôi gần như đã quên đầu của cậu từng bị trọng thương... Cậu có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không?
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Không cần đâu. Thầy Mã, thầy tiếp tục giảng giải, tôi không sao đâu.
Thầy Mã nói:
- Được rồi, vậy tôi sẽ tiếp tục nói. Thiên can Địa chi đại diện cho thời gian và không gian, Ngũ hành đại diện cho phương hướng. Thí dụ như bây giờ là giờ mão, tính theo phương Đông, như vậy sẽ là...
Thầy Mã giảng giải rất tỉ mỉ. Năng lực lý giải của Đỗ Long nâng cao rất nhiều. Rất nhanh đã có hiểu biết nhất định đối với tinh hoa của bộ 'Lăng Ba Vi Bộ' này.
Thầy Mã tấc tắc kêu kỳ lạ, nói:
- Cậu đúng là học rất nhanh. Tôi nghĩ rằng cậu ít nhất phải học hai ba ngày mới có thể học được cơ đấy.
Đỗ Long nói:
- Bộ pháp này sâu rộng uyên thâm, bây giờ nói học được vẫn còn hơi sớm. Thầy mau dạy tôi bộ quyền pháp kia đi.
Quyền pháp so với bộ pháp thì đơn giản hơn nhiều. Thầy Mã đánh một vòng sau đó giảng giải về kỹ xảo. Đỗ Long đánh tiếp một lần, đã có vài phần hiểu rõ. Thầy Mã bảo hắn trở về từ từ lĩnh ngộ, sau đó liền nhẹ nhàng phiêu đi.
Bọn Thẩm Băng Thanh đẩy đủ một nghìn lần mới nghỉ. Tay chân đều vô cùng đau buốt nhức nhối khó chịu. Thạch Siêu Vũ kêu la thảm thiết, nói rằng còn mệt hơn so với chạy 10 km.
- Mệt thì ngồi xuống tu luyện một chút, sẽ có tác dụng rất nhiều. Các cậu cứ từ từ luyện, có việc thì gọi điện thoại. Ngày mai nhớ lại đến, hơn nữa còn phải đi tham gia huấn luyện. Tôi về trước hưởng thụ cuộc đời của tôi đây...
Đỗ Long phất tay về phía hai người đang ngồi tê liệt dưới đất, rồi ung dung bước đi.
Xe Hummer vẫn lẳng lặng đỗ ở bãi đỗ xe của tiểu khu. Sau khi Đỗ Long lên xe, đầu tiên hắn nhìn lướt qua bảng điện tử, vẫn may là ắc quy chưa báo động. Xem ra sáng sớm dọc đường quay về đã nạp điện cho ắc quy rất chắc chắn rồi.
Đỗ Long kích hoạt xong mới quay lại nhìn Bạch Nhạc Tiên đang ngủ ở ghế sau. Chỉ thấy cô vẫn đang ngủ rất say, cả đêm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cô cũng không biết.
Đỗ Long lái xe về nhà Lâm Nhã Hân. Khi Bạch Nhạc Tiên tỉnh dậy, cô đã ở trong tân phòng của cô và Đỗ Long rồi.
- Chào buổi sáng, tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?
Đỗ Long đem bữa sáng thơm ngào ngạt đến trước mặt Bạch Nhạc Tiên. Bạch Nhạc Tiên nuốt nước miếng, nói:
- Thơm quá...Ý em là ngủ ngon quá… Uhm, bữa sáng anh nấu cũng rất thơm...
Đỗ Long tự tay mang mỳ đưa đến trước mặt Bạch Nhạc Tiên. Bạch Nhạc Tiên nhìn bát mỳ nóng hầm hập, cảm động đến khóe mắt chua xót, cô nói:
- Anh Long, anh thật tối với em, việc này vốn nên là em làm...
Đỗ Long cười nói:
- Ai rảnh thì người ấy làm. Rất nhiều người tranh nhau làm bữa sáng cho em đấy.
Bạch Nhạc Tiên cầm tay của Đỗ Long, ngây thơ nói:
- Người khác làm trâu ngựa cả đời cho em em cũng không thèm, em chỉ thích những việc anh làm cho em thôi… Anh Long, sau này mỗi ngày em đều làm bữa sáng cho anh được không?
Đỗ Long cười nói:
- Đương nhiên là được rồi. Chỉ có điều em thật sự dậy nổi sao?
Bạch Nhạc Tiên nghiêm túc gật đầu, Đỗ Long cười nói:
- Vậy chờ em thể hiện đấy. Bây giờ hãy ăn bữa sáng anh làm đi. Nào, há miệng, ngoan oh...
Bạch Nhạc Tiên ngoan ngoãn há miệng. Sau khi ăn một miếng mỳ, cô ha ha nói:
- Anh Long, tại sao anh cứ thích coi em là đứa trẻ... Thật ra... em còn hơn anh nửa tuổi đúng không?
Đỗ Long cười nói:
- Nữ sinh đại học năm ba ôm cục gạch vàng. Lớn một chút cũng không sao. Chúng ta có thần hộ mệnh, sẽ mãi mãi trẻ trung. Về phần xem em giống đứa trẻ... Con gái chẳng phải rất thích được chiều chuộng sao? Anh chiều chuộng em như đưa trẻ không tốt sao?
Bạch Nhạc Tiên cười khanh khách nói:
- Tốt, em thích được anh yêu chiều. Chú xấu xa... hôm nay chú định chiều chuộng Tiên nhi như thế nào đây?
Đỗ Long cười nói:
- Hôm nay chú không có kế hoạch, tất cả đều nghe tiểu Tiên nhi đấy.
Bạch Nhạc Tiên tinh thần rung lên, cô nói:
- Anh Long, em biết một nơi tốt hơn nhiều so với chợ bán đồ cũ. Anh có muốn đi xem không? Chúng ta hãy quét sạch cả phố đi.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Quét rồi thì thế nào đây? Ở nhà chất đầy văn vật? Hay là quyên tặng cho viện bảo tàng? Em là cán bộ thanh tra Ủy ban, em hãy chỉ cho anh một con đường đi.
Nếu như quyên tặng cho viện bảo tàng, Bạch Nhạc Tiên cũng có phần không nỡ, điều này thật là hơi khó xử lý. Suy tính một hồi tinh thần cô đột nhiên rung lên, nói:
- Có rồi, chỉ cần chúng ta tạo một chút thanh thế, để cho người khác biết anh là chuyên gia sưu tầm lợi hại nhất. Sau này cho dù trong nhà chúng ta chất đầy văn vật cũng có thể giải thích được. Theo em biết thì có rất nhiều sếp lớn đều thích sưu tập văn vật. Chỉ có điều có rất nhiều cái nguồn gốc không rõ ràng mà thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Miệng nhiều người xói chảy vàng, đến lúc đó em phải nói rõ ràng mỗi một món đồ vật là lấy ở đâu đây?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Chúng ta ghi chép vào sổ chẳng phải là được sao? Giá trị dưới một triệu chúng ta tự giữ, giá trị tương đối cao hoặc là có giá trị nghiên cứu trọng đại gì đó thì quyên tặng cho viện bảo tàng.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, có thể suy xét một chút. Tiên nhi, em tính dẫn anh đi đâu? Thành phố Ngọc Minh còn có nơi tốt hơn chợ Hoa Điểu sao?
Bạch Nhạc Tiên thần thần bí bí không chịu nói, nhất định đến đó rồi mới nói. Hai người ăn xong bữa sáng, rồi dọn dẹp nhà cửa. Bởi vì những chỗ kia sẽ không mở cửa sớm như vậy. Đúng lúc này, điện thoại của Đỗ Long đột nhiên vang lên. Cầm lên vừa xem liền thấy Bạch Tùng Tiết gọi tới.
- Đỗ Long, cậu vẫn còn ở thành phố Ngọc Minh chứ? Cậu có thể tới Cục công an thành phố một chút không?
Bạch Tùng Tiết hỏi
Đỗ Long nói:
- Bác trai, đột nhiên muốn cháu đến Cục công an thành phố để làm gì vậy? Tuyên thệ nhập đảng sao?
Lúc nói chuyện Đỗ Long còn tò mò liếc Bạch Nhạc Tiên một cái, Bạch Nhạc Tiên vội vàng lắc đầu, chuyện đó cô vẫn chưa làm cơ. Bạch Tùng Tiết kinh ngạc nói:
- Nhập đảng? Không phải. Cậu còn nhớ rõ cái người hôm nọ thi đấu với cậu, buổi tối hôm đó bị đâm hơn mười nhát dao chết thảm không? Hôm nay lại phát hiện có một ngươi có chút dính dáng đến cậu đã chết. Cục công an muốn cậu đến phối hợp điều tra một chút.