Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 793

Đỗ Long chụp vai Đàm Duyệt, Đàm Duyệt vô cùng nhanh nhẹn lắc mình né tránh, Đỗ Long cười nói:

- Cảm ơn... Anh Đàm, anh phản ứng rất nhanh nhạy, có cơ hội chúng ta đọ sức một chút nhỉ?

Đàm Duyệt lạnh nhạt nói:

- Cậu cứ giành lấy giải nhất trong cuộc tranh tài đi rồi nói.

Đỗ Long cười nói:

- Mấy ngày sau đây phải phiền các anh rồi, Chủ tịch Quốc hội Nhạc đã đồng ý để Băng Phong đi xem tôi thi đấu.

Đàm Duyệt nhướn mày, nói:

- Thật vậy sao? Nhưng chúng tôi vẫn chưa nhận được mệnh lệnh...

Đỗ Long cười nói:

- Sắp rồi, lệnh sẽ tới nhanh thôi. Ừm, tôi gọi điện cho Băng Phong trước đã…

Sau khi Đỗ Long bấm số, điện thoại liền kết nối ngay, Nhạc Băng Phong vui vẻ nói:

- Anh Long!

Đỗ Long cười nói:

- Giờ thì đã tin anh chưa? Cha em thực ra cũng dễ nói chuyện, thỉnh thoảng em nên nghe lời ông ấy một chút, phải làm con ngoan, biết chưa?

Nhạc Băng Phong vui vẻ ừm một tiếng, nói:

- Anh Long, mấy ngày sau đây cha em đồng ý cho em và anh ở cùng nhau, em vui lắm. Thế là sáng nay về khóc vô ích rồi.

Đỗ Long nói:

- Ai bảo em không nghe lời anh? Anh đã nói không thành vấn đề rồi mà. Sau này biết phải làm như thế nào chưa?

Nhạc Băng Phong ừ một tiếng, nói:

- Em nghe theo anh hết, ngày nào tâm trạng cũng phải tốt! Chờ anh...

Đỗ Long cười nói:

- Điều này thì đúng rồi, được rồi, bên cạnh anh còn có người, anh không nói nhiều với em nữa. Mai đến cổ vũ cho anh chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, thế nhé, nghỉ ngơi đi, nhớ phải luyện công đấy.

Nhạc Băng Phong ừ một tiếng, nói:

- Em biết rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon...

Khi Đỗ Long quay lại nhà khách, Trì Khánh Trinh chỉ trách hắn vài câu, Đỗ Long giải thích là đi gặp bạn. Sau đó thành khẩn nhận sai, Trì Khánh Trinh dặn dò hắn nghỉ ngơi sớm, ngày mai thi đấu cho tốt, sau đó liền bỏ qua cho hắn.

Sáng sớm hôm sau, thi đấu tán thủ trong cuộc tranh tài của cảnh cảnh sát toàn quốc được triển khai. Vài cặp đấu loại gần như diễn ra đồng thời, cùng lúc đó, đấu loại môn thi chạy dài cũng được bắt đầu. Đỗ Long nhìn lịch thi đấu của mình một chút, hắn phát hiện lịch thi đấu của mình tương đối có lợi. Gần như sáng sớm ra là bắt đầu đấu, đấu xong hôm nay là coi như không có chuyện gì nữa, hắn có thể thong dong tham gia vòng thi chạy mười nghìn mét được tổ chức sau đó.

- Đỗ Long cố lên!

Khi Đỗ Long đi lên sân đấu, những người dưới khán đài hình như đều cổ vũ cho hắn. Tuy nhiên Đỗ Long vẫn rất dễ dàng để có thể tìm thấy bóng dáng Nhạc Băng Phong. Dưới sự bảo vệ âm thầm của Đàm Duyệt, Vương Thăng, Nhạc Băng Phong chen đến biên sân đấu, cũng giống những người khác, cô ta phất cờ hò reo tên Đỗ Long rất phấn khích.

Đỗ Long vẫy tay với cô ta, sau đó tiến vào vòng tròn thi đấu.

Trọng tài kiểm tra bao tay Đỗ Long rồi tuyên bố quy tắc trận đấu, sau đó trận đấu mới được bắt đầu.

Đối thủ của Đỗ Long là một tuyển thủ đến từ nội Mông Cổ, dáng người chỉ hơi thấp hơn Đỗ Long một chút, nhưng cơ thể lại tương đối chắc nịch. Vừa bắt đầu thi đấu anh ta đã triển khai những đòn tấn công điên cuồng, nhưng chỉ cần nhìn hai mắt Thẩm Băng Thanh bọn họ đã yên tâm hơn, vì thực lực của đối thủ này vẫn chưa thể tạo được sức uy hiếp với Đỗ Long.

Nhưng sau khi bắt đầu đánh, biểu hiện của Đỗ Long lại khiến mọi người được một phen thất kinh. Hắn không tấn công lại đối thủ, mà chọn cách né đòn thì chẳng sao, nhưng không hiểu sao hắn lại liên tiếp trúng mấy đòn của đối thủ. Mặc dù đối với Đỗ Long mấy đòn đó chẳng ăn nhằm gì, nhưng những người đang hy vọng hắn giành chiến thắng đang thót tim, những tiếng reo hò cổ vũ dần biến mất. Mọi người đều kinh ngạc nhìn Đỗ Long bị đối thủ đánh cho thất tha thất thểu.

- Thế là thế nào hả tổ trưởng?

Thạch Siêu Vũ nghi hoặc nói:

- Chẳng lẽ chân mềm nhũn rồi? Không thể nào, tối hôm qua anh ấy đâu có chuồn ra ngoài?

Thẩm Băng Thanh cũng có chút nghi hoặc, nhưng cậu ta rất hiểu Đỗ Long, ngẫm nghĩ một chút cậu ta đã hiểu ra, cậu ta đáp:

- Cậu quên rồi à? Sư phụ đã dạy cho anh ta một bài bộ pháp và quyền pháp, hiện giờ anh ta đang mượn đối thủ để luyện tập. Ai bảo anh ta không ở lại thành phố Ngọc Minh tham gia huấn luyện chứ? Cái này gọi là nước tới chân mới nhảy, đáng lắm, không cần lo cho anh ta đâu. Trận đấu hẳn là đã nằm hoàn toàn trong vòng khống chế của anh ta, cậu đã bao giờ thấy anh ta phạm sai lầm chưa?

Trên khán đài còn rất nhiều người lo lắng cho Đỗ Long, nhất là Nhạc Băng Phong. Thấy Đỗ Long liên tiếp bị đánh cô lo tới nỗi hai bàn tay toát mồ hôi lạnh, trong lúc đó cô bất ngờ nghe thấy Vương Thăng ở bên cạnh hỏi cách nghi hoặc:

- Đàm Duyệt, cậu nói xem tên tiểu tử này sao thế? Không phải là có gì đó không ổn chứ?

Đàm Duyệt nói:

- Trước đây tôi chưa từng xem hắn thi đấu, không biết thực lực của hắn như thế nào, tuy nhiên... Theo tôi đánh giá, đối thủ như vậy hẳn là không thể uy hiếp được hắn, anh xem tuy hắn liên tiếp bị đánh, nhưng đôi chân vẫn rất vững chắc, thỉnh thoảng trúng đòn hắn cũng không có biểu hiện gì, nên tôi không lo lắng một chút nào. Nếu không phải đang cố ý giữ sức thì hẳn hắn có ý đồ khác, ừm, bộ pháp của hắn rất kỳ quái, hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi…

Sau khi nghe những lời Đàm Duyệt nói Nhạc Băng Phong mới yên tâm, sau một hồi quan sát kỹ lưỡng cô ta thấy đúng như những gì Đàm Duyệt nói. Bước chân Đỗ Long vẫn rất vững, dù bị tấn công liên tục nhưng hắn không hề loạng choạng, tinh thần cũng rất điềm tĩnh, rõ ràng hắn đã có định liệu trước.

Lúc mới bắt đầu Lưu Kế Khôn ngồi dưới khán đài cũng rất hoài nghi. Anh ta đã từng cùng Đỗ Long giao đấu nên anh ta biết rõ thực lực của Đỗ Long, biểu hiện lúc này của Đỗ Long rõ ràng không bình thường, những người bên cạnh anh ta đều than thở, nhưng anh ta tuyệt nhiên không nói gì. Rất nhanh chóng anh ta đã nhìn ra được sự kỳ lạ, dù không rõ Đỗ Long đang làm gì, nhưng anh ta biết chắc chắn cuối cùng Đỗ Long vẫn sẽ thắng.

Quả nhiên, lúc hiệp một trận đấu sắp kết, Đỗ Long đột nhiên như người tỉnh khỏi giấc mộng, hắn vừa tránh đòn tấn công của đối phương, đồng thời chân qùy xuống trượt về phía trước, rồi đánh một quyền lên trán đối phương. Mặc dù có khăn trùm đầu bảo vệ, nhưng tuyển thủ kia vẫn té ngã trên đất, hồi lâu sau vẫn không thể bò dậy, thông qua điểm số, trọng tài tuyên bố Đỗ Long là người chiến thắng.

Đỗ Long thay đổi quá nhanh chóng khiến hầu hết khán giả đều cảm thấy bất ngờ. Một hồi lâu sau bọn họ mới phản ứng kịp, tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, nhưng không được vang giòn, tất cả mọi người đều rất hoài nghi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vương Thăng cũng không hiểu nổi, hỏi:

- Đàm Duyệt, đòn đánh đó của Đỗ Long thoạt nhìn tốc độ cũng không quá nhanh, nhưng sao lực lại mạnh đến thế?

Mắt Đàm Duyệt long lánh đầy ánh hưng phấn nói:

- Ra quyền nhanh và lực lớn không phải lúc nào cũng có quan hệ mật thiết với nhau, tình huống của mỗi người đều khác nhau, làm sao để mình ra đòn vừa nhanh vừa mạnh đạt đến trạng thái lý tưởng nhất có lẽ là điều mà mọi quyền thủ vẫn tìm kiếm suốt đời. Rõ ràng Đỗ Long đã tìm được rồi... Giờ tôi bắt đầu chờ mong đánh một trận với hắn rồi đây…

Vương Thăng tán thưởng một tiếng, thấy Nhạc Băng Phong quay đầu, nói với bọn họ:

- Không được, tôi không cho phép các anh ức hiếp Đỗ Long!

Đàm Duyệt cười nhạt một tiếng, Vương Thăng thì cười khổ nói:

- Cô Nhạc, theo cách nói của Đàm Duyệt, thì không chừng người bị ức hiếp là chúng tôi đấy.

- Thật không?

Nhạc Băng Phong nhìn về phía Đàm Duyệt, Đàm Duyệt ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment