Rất nhanh chóng, tất cả thuyền viên đều bị khống chế, chiếc thuyền chậm rãi khởi động, trên bờ có vài người chạy tới hô hoán, Đỗ Long cười híp mắt vẫy vẫy tay. Mấy người đó tức đến nỗi không ngừng dậm chân mà mắng nhiếc, người xem cho rằng họ đang tự mình đùa giỡn, vì thế tất cả đều bật cười ha hả.
Chiếc thuyền nhỏ chạy nhanh theo hướng thượng du, mấy người phía sau kịp thuê được một chiếc ca nô ráo riết đuổi theo. Do cách cảng khẩu quá gần, vì thế Hạ Hồng Quân ra lệnh cho Đoàn Huệ Minh chuẩn bị phóng ống rốc-két, cũng không cho y nã pháo ngay. Đợi khi ca nô gần tới nơi, đến khi hai bên đã cách xa và không còn thấy rõ cảng khẩu, Đoàn Huệ Minh lúc này mới xuất hiện phía mép thuyền, y đưa hai tay lên hét lớn:
- Không được nổ súng, chúng tôi là người của Cát Quân, chúng tôi mượn thuyền của các anh là để đuổi bắt bọn người vừa trốn thoát khỏi địa bàn của chúng tôi.
Chiếc ca nô đằng sau nghe nói là người của Cát Quân, liền không tùy tiện nổ súng. Đợi lúc bọn họ bỏ súng xuống thì sau lưng Đoàn Huệ Minh đột nhiên tia lửa đạn lóe ra từ ống rốc-két của Ngô Tuyết Mai. Mấy người trên chiếc thuyền phía sau thấy thế tái mặt sợ hãi, thất thanh kêu lên rồi ào ào nhảy xuống nước, hỏa tiễn còn chưa phóng ra mà thuyền kia đã không một bóng người, chiếc thuyền trống không rất nhanh bị bốc cháy, xoáy tròn giữa lòng sông, đợi bọn người Đỗ Long đi xa, mấy người vừa nhảy xuống sông mới chèo lên ca nô, lại bắt đầu chửi bới ầm ĩ.
Mấy thành viên còn lại trên thuyền cũng bị đuổi ráo xuống sông, trên thuyền giờ chỉ còn người nhà với nhau, con thuyền mở hết tốc lực chạy về thượng du. Vương Bá và những người khác đều rất căng thẳng, Hạ Hồng Quân cũng sắp xếp vị trí trấn thủ cho từng người để phòng ngừa vạn nhất.
Tiếu Học Binh ngồi trên cao, dùng kính ngắm của cậu ta chăm chú quan sát hai bên bờ thượng hạ du. Đỗ Long rất hiếu kì với tay súng bắn tỉa này, không ngừng thỉnh giáo vài vấn đề liên quan đến súng bắn tỉa. Tiếu Học Binh thường rất lãnh đạm với các bạn chiến, vì vậy càng thêm xa cách với Đỗ Long. Ngô Tuyết Mai đi đến, nói với Đỗ Long:
- Đội trưởng bảo tôi chuyển lời với anh, đừng làm phiền Học Binh quan sát tình thế.
Đỗ Long cười:
- Thật sao? Có thật là đội trưởng bảo cô vậy không?
Ngô Tuyết Mai nét mặt nghiêm nghị:
- Anh có ý gì? Tôi truyền giả mệnh lệnh của đội trưởng sao?
Đỗ Long cười đáp:
- Tôi không có ý đó…
Ngô Tuyết Mai xoay người đi xuống bậc lầu, Đỗ Long liền bước theo hỏi dồn:
- Tuyết Mai, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? cô xinh đẹp như vậy, tại sao lại tham gia quân đội, lại còn làm tới bộ đội đặc chủng nữa? Hiện tại cô đã xuất ngũ chưa? Sao còn đi theo Hồng Quân làm những chuyện nguy hiểm thế này?
Ngô Tuyết Mai không cả quay đầu lại nói:
- Đội trưởng nói quả không sai, anh đúng là rất phiền phức.
Đỗ Long bật cười:
- Thật ư? Anh ta nói tôi như vậy… Quay về tôi phải hỏi anh ta cho ra nhẽ, dựa vào cái gì mà nói xấu tôi trước mặt người đẹp chứ?
Ngô Tuyết Mai bỗng nhiên đứng lại, cô quay người lại đồng thời đưa tay ra, thuận thế đẩy nhẹ Đỗ Long ra, cười lạnh lùng nói:
- Thật ra không cần đội trưởng phải nói gì, loại người như anh tôi rất rõ. Lúc ở trong nhà lao, anh thừa cơ ăn bớt còn chưa tính, anh cho rằng sau những chuyện anh làm với hai mẹ con người Nhật kia, tôi vẫn còn hứng thú với anh sao?
Đỗ Long cười cợt:
- Không thử một lần sao biết được?
Ngô Tuyết Mai mặt lạnh như băng nói:
- Ơn cứu mạng của anh tôi nhất định sẽ trả, có điều anh đừng nghĩ tới việc tìm sự lãng mạn trên người tôi. Sau này anh còn dám đến gần thân thể tôi trong vòng một mét thôi thì anh đừng trách tôi một dao…
Tay của Tuyết Mai vừa nắm vào, một con dao găm sáng loáng đã kề sẵn trên ngực Đỗ Long.
Đỗ Long dùng tay nhẹ nhàng đẩy mũi dao xuống dưới:
- Cẩn thận một chút, đừng manh động, tôi vốn không phải kẻ thù của cô…
Ngô Tuyết Mai hừ một tiếng, cầm con dao găm lắc lắc hai phát, sau đó như thể cô vừa làm ảo thuật vậy, con dao găm đột nhiên biến mất.
Đỗ Long nhìn vào tay áo cô, nói:
- Rất thú vị, dùng cơ thịt kẹp nó lại? hay là vừa rồi cô bấm vào nút thu dao?
Ngô Tuyết Mai không thèm để ý đến hắn, quay người bước đi, Đỗ Long nhìn theo bóng lưng cô lớn tiếng nói:
- Cô cho rằng tôi mất nhiều thời gian ở bên hai người phụ nữ kia như vậy là để hưởng lạc sao?
Ngô Tuyết Mai dừng bước quay người lại hỏi:
- Lẽ nào anh còn sự giải thích hay hơn?
Đỗ Long cười ha hả:
- Việc tốt đó là, bao gồm việc tôi lấy được một số tiền lớn từ tay bọn họ, rất nhanh sẽ được quyên đến quỹ bảo trợ nhi đồng Liên Hợp Quốc, ngoài ra …. cô tự đoán đi! Nếu cô đã dừng lại để nghe tôi giải thích, vậy chứng tỏ cô có chút cảm tình với tôi!
Nói xong hắn quay người bước đi, Ngô Tuyết Mai tức giận đến cắn răng cắn lợi. Theo lí thuyết, đối với tên đại sắc lang này cô một mức khinh bỉ, kiên quyết chống chế, thậm chí diệt trừ triệt để, có điều trên người hắn tràn đầy cảm giác thần bí. Đêm qua trong lúc hắn làm giải phẫu và tiêu khiển hai mẹ con người Nhật, Ngô Tuyết Mai rất hiếu kì hỏi Hạ Hồng Quân không ít về Đỗ Long. Hạ Hồng Quân đề phòng không muốn cô rơi vào ma chưởng, vì thế đem không ít chuyện xấu của Đỗ Long ra nói, có điều Ngô Tuyết Mai từ đó hiểu biết không ít chi tiết những mặt khác của hắn. Tính tò mò từ đó mà ra, vừa rồi rõ ràng là do cô không ngăn được lòng hiếu kì mà chạy đến tìm Đỗ Long, căn bản Hạ Hồng Quân không muốn cô có quá nhiều sự tiếp xúc với Đỗ Long.
Cuộc đối thoại giữa Ngô Tuyết Mai và Đỗ Long kết thúc không lâu, phía trước con sông xuất hiện hai tàu chiến nhỏ, người trên tàu chiến phất cờ hiệu, để thuyền dừng sang một bên.
Có vẻ mấy người này không phải người của chính phủ Mianmar, khi Tiếu Học Binh sớm phát hiện ra hai chiếc tàu chiến này Hạ Hồng Quân đã cho mọi người triển khai chuẩn bị chiến đấu. Khi chiếc thuyền tới sát bờ, mọi người cũng chuẩn bị xong xuôi. Đợi hai tàu chiến kia đến gần, Đoàn Huệ Minh và Ngô Tuyết Mai, mỗi người vác một khẩu hỏa tiễn nhằm đúng hướng đối phướng bắn vào. Người trên pháo hạm không kịp trở tay, bị đạn tạc đến ngựa ngã người rơi, hai pháo hạm mất kiểm soát tự bốc cháy. Thuyền của Đỗ Long bắt đầu tăng tốc, húc đẩy chiếc tàu chiến còn lại sang một bên tiếp tục di chuyển về phía trước.
Người bên bờ sông phát hiện không ổn, rất nhanh phản ứng lại, bọn họ bên bờ sông gào thét inh ỏi nhanh chóng quơ lấy các loại vũ khí nặng nhẹ cùng sống mái một phen với con thuyền.
“pằng”
Một tiếng súng vang lại từ đằng sau, giữa trán một xạ thủ bắn súng hạng nặng bỗng nở hoa, ngã sõng soài trên báng súng.
Mấy người khác nhào tới tiếp tục nhấc súng máy hạng nặng khai hỏa, nhưng đột nhiên một loạt đạn bắn tới xối xả, áp chế khiến họ không ngóc đầu lên nổi.
Ngô Tuyết Mai và Đoàn Huệ Minh lại nạp thêm đạn hỏa tiễn, sau đó mỗi người ngắm một bờ phóng đạn, chiến hào bị nổ, đất cát tung tóe, lúc sau không còn thấy bất cứ người nào đứng lên được nữa.
Người của Đỗ Long đánh cho đối thủ không kịp trở tay, không để cho đối phương có bất kì sự chống cự nào, con tàu đã bứt tốc đi lên.
Người hai bên bờ gào thét, lao xe vượt lên chặn đầu, sau đó họ trở thành bia ngắm không thể tốt hơn cho Tiếu Học Binh bắn tập. Chỉ sau vài tiếng súng, là đã không thấy một bóng người đuổi theo phía sau nữa, nhưng tâm trí mọi người vẫn rất nặng nề, vẫn còn đoạn qua khu vực quản lí của bọn buôn thuốc phiện, rất có thể chúng đã dàn binh bố trận trên thượng nguồn để sẵn sàng nghênh tiếp họ rồi.
Thế nhưng xuất hiện đầu tiên trước mặt họ, là một con chiến hạm có treo cờ đỏ năm sao. Từ sau khi diễn ra vụ thảm án sông Mekong, Hoa Hạ thường xuyên phái tàu tuần tra trên con sông này, bảo vệ thương thuyền của Hoa Hạ không bị sự uy hiếp của chùm buôn thuốc phiện cũng như bất kì tổ chức nào khác.
Nhìn thấy cờ đỏ năm sao tung bay đón gió, tất thảy mọi người không kìm nổi vui sướng reo vang.