Khi mà Bạch Nhạc Tiên đang rất mệt mỏi và buồn ngủ thì Đỗ Long lại nói bên tai cô: - Tiên nhi, em còn nhớ sư muội thích mặc áo da đi xe mô tô của anh không? Bây giờ cô ấy đang nằm vùng ở câu lạc bộ giải trí đĩa bay, có khả năng đã bị lộ thân phận rồi, anh thật sự rất lo lắng cho cô ấy…
Bạch Nhạc Tiên mơ mơ màng màng nói: - Tiểu yêu tinh đó hả? Không phải lo đâu, cô ta thông minh nhanh nhẹn lắm, không có chuyện gì đâu.
Cái Đỗ Long cần chính là một lời dẫn, khi cảm thấy Bạch Nhạc Tiên đã bắt đầu nghĩ đến tương lai thì tinh thần của hắn cũng lập tức tập trung đi vào.
Cái đầu tiên mà Đỗ Long nhìn thấy là một tờ báo, tiêu đề của tờ báo khiến người ta nhìn thấy mà ghê rợn: “Phát hiện một thi thể nữ mặc trang phục cảnh sát trên một tấm ván gỗ trôi qua hạ lưu sông, nhưng bên phía cảnh sát không xác nhận thân phận người chết đồng, thời tỏ ý trang phục cảnh sát của người chết là giả.”
Ngay sau đó hắn lại nhìn thấy mình và Bạch Nhạc Tiên cùng tới nhà xác, Phó Hồng Tuyết đang lẳng lặng nằm yên trong ngăn tủ đá lạnh lẽo. Toàn thân cứng ngắc, trên thân thể mềm mại có rất nhiều vết thương.
Đỗ Long không đành lòng nhìn nữa, trong phút chốc lại quay trở về. Bây giờ mọi chuyện đều vẫn chưa xảy ra, hắn vẫn còn cơ hội thay đổi những gì đã nhìn thấy.
Nhịp tim của hắn cũng đập chậm dần lại, hắn lấy điện thoại gọi cho Băng Thanh: - Băng Thanh, cậu có thể về rồi đấy.
Đặt điện thoại xuống, Đỗ Long không có ý định muốn ngủ nữa. Hắn để Băng Thanh về bởi vì những chuyện này phải vài ngày nữa mới xảy ra, Phó Hồng Tuyết tạm thời vẫn được an toàn.
- Bố, mau nghe điện thoại đi. Điện thoại của Đỗ Long lại réo lên, hắn bấm nút nghe, chỉ nghe thấy Nhạc Băng Phong nói trong điện thoại: - Anh Long, anh đoán đúng rồi đấy. Đúng là có mấy số điện thoại hay liên lạc với mục tiêu, cũng chính là mấy kẻ đang ngồi cùng xe với mục tiêu trên đường đến Quảng Châu.
Đỗ Long nói; - Điều tra rõ thân phận của bọn chúng chưa?
Nhạc Băng Phong nói: - Đã có thể xác định được thân phận của hai kẻ trong số đó, những kẻ khác cũng đã khoanh ra được phạm vi đại khái rồi.Nhưng mà tốt nhất là anh tự đi tra một chút xem sao, có manh mối em đưa cho rồi thì muốn tra ra cũng dễ thôi.
Đỗ Long cười nói: - Cảm ơn nhé! Đợi anh phá án xong sẽ mời em ăn một bữa thật thịnh soạn.
Nhạc Băng Phong nói: - Giả dối quá đấy! Nếu phá xong vụ này thì em muốn anh đến Bắc Kinh chơi với em cuối tuần.
Đỗ Long cười khổ nói; - Cái này…e là hơi khó. Em đang làm gì vậy? Có thật là không mặc quần áo không? Hay là… chúng ta chat webcam đi, anh cũng không mặc quần áo.
Đỗ Long vốn cho rằng Nhạc Băng Phong nhất định sẽ hờn dỗi một tiếng rồi cự tuyệt, không ngờ Nhạc Băng Phong lại nói: - Được, nhưng em muốn anh múa thoát y cho em xem, hi hi.
Đỗ Long với Nhạc Băng Phong khỏa thân nói chuyện thật, mặc dù không múa thoát y nhưng dưới yêu cầu của Nhạc Băng Phong, hắn vẫn đứng tại chỗ quay mấy vòng để thỏa mãn ánh mắt nóng bỏng của cô.
Có điều nếu hắn biết Nhạc Băng Phong muốn làm gì thì phỏng chừng nhất định sẽ không chịu làm thế. Chỉ thấy cô lấy ra một phần mềm mô hình tự động để quay video, rất nhanh phần mềm xây dựng này đã tạo ra một mô hình không gian ba chiều từ một điểm và một đường thẳng rất đơn giản.
Nhạc Băng Phong vừa nói chuyện với Đỗ Long vừa chiếu theo thân thể của hắn. Chỉnh sửa cái mô hình kia càng ngày càng tinh xảo, cũng càng ngày càng giống.
Sáng sớm hôm sau Đỗ Long ở nhà ăn bữa sáng do Bạch Nhạc Tiên nấu, rồi cả hai người cùng đi. Hắn nhìn theo cô đi rồi chờ Thẩm Băng Thanh, cùng bọn Thẩm Băng Thanh đi ăn sáng về rồi mới đi làm.
Ngày hôm qua do vội vàng, nên rất nhiều tình hình vẫn chưa hiểu được rõ và tình hình của Đại đội trị an cũng vẫn chưa giải quyết triệt để.. Đỗ Long định hôm nay sẽ cùng bọn Dương Xương Hiền mở một cuộc họp buổi sáng để ra quyết định một số vấn đề.
Bọn Dương Xương Hiền đem một đống nghi hoặc đến phòng họp ở lầu ba. Tối hôm qua Đỗ Long không tra xét câu lạc bộ giải trí đĩa bay khiến Dương Xương Hiền và Hồ Thông Viễn rất không hài lòng. Nhưng mọi người đều rất khôn ngoan, không ai trực tiếp biểu lộ việc nghi ngờ Đỗ Long trước mặt người bên cạnh.
Mọi người ngồi hết vào chỗ rồi Đỗ Long mới nói: - Ngày hôm qua tôi mới nhậm chức, chỉ biết đại khái tình hình của Đại đội trị an, hôm nay cũng nên giải quyết cụ thể một số vấn đề rồi. Tôi thống kê một chút thấy Đại đội trị an của chúng ta có 23 chiếc xe, vốn theo phân phối thì mỗi Đại đội phó trở lên được một chiếc, như vậy là đã hết 10 chiếc. Mười ba chiếc còn lại thì cho các cơ quan trực thuộc phía dưới sử dụng. Một khi xảy ra tình huống khẩn cấp thì sẽ có chút căng, vậy nên tôi định nhân lúc còn hai Đội phó vẫn chưa đến nhậm chức thì thu hồi xe của họ lại, mọi người thấy thế nào?
Việc không liên quan đến bản thân nên cả Dương Xương Hiền và Hồ Thông Viễn đều không có ý kiến gì. Tống Tường Bình thì đã thương lượng trước với Đỗ Long lúc sáng nay rồi nên đưa ra ý kiến: - Làm như vậy cũng không thỏa đáng lắm. Mấy người chúng ta ai cũng có xe được phân cho, nếu hai Đội phó mới đến mà không có xe thì trong lòng chắc chắn sẽ có ý kiến đấy. Hơn nữa chỉ tiết kiệm được hai chiếc xe cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Lần đầu tiên bọn Dương Xương Hiền và Hồ Thông Viễn thấy lời nói của Chính trị viên gần gũi, dễ nghe như vậy.
Đỗ Long nói: - Thế Chính trị viên nói xem nên làm thế nào bây giờ? Không lẽ lại làm như trước? Hay là xin cấp trên phê chuẩn cấp cho mấy chiếc xe nữa?
Tống Tường Bình nói:
- Làm như trước mặc dù ổn thỏa, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề. Số lượng xe của Đại đội trị an chúng ta đã quá đủ rồi, nhà nước cũng có chính sách chứ, cho dù chúng ta có xin lãnh đạo đi chăng nữa thì cũng không được phê chuẩn đâu.
Bọn Dương Xương Hiền mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Tống Tường Bình thích phát biểu ý kiến như vậy từ lúc nào vậy? Không chờ bọn họ kịp phản ứng, Thẩm Băng Thanh đã nói: - Trong điều kiện sẵn có mà không sắp xếp được thì chúng ta có thể điều chỉnh mà. Trừ yêu cầu công việc ra, thì chúng ta có thể không cần xe cố định. Thành phố Lỗ Tây hơi lớn một chút, so với việc lái xe ô tô thì đi xe máy, thậm chí là xe đạp còn thuận tiện hơn nhiều.
Bọn Dương Xương Hiền cau mày, chỉ thấy Hoàng Lễ Đạt cũng tỏ ý muốn nói: - Đội phó Thẩm nói rất đúng. Chiếc xe của tôi phần lớn thời gian đều để trong ga-ra, thật là lãng phí, không bằng để cho những người có nhu cầu dùng đi.
Ngay sau đó Tống Tường Bình cũng nói: - Ý kiến của Đội phó Thẩm rất hay. Thật ra thì những người làm lãnh đạo như chúng ta rất ít khi phải dùng đến xe, trong khi bao nhiêu nhân viên cảnh sát cần dùng đến lại không có xe để dùng. Tôi cũng có thể nhường xe của mình để giải quyết tình hình cần dùng đến xe hiện giờ.
Dương Xương Hiền phát hiện ra ý đồ của Đỗ Long, gã “ hừ” một tiếng nói: - Mấy người cả tuần cũng chẳng ra ngoài được mấy lần thì tất nhiên là không cần dùng đến rồi. Nhưng tôi hay phải dùng, không có xe thì không được.
Hồ Thông Viễn cũng nói: - Tôi cũng thường xuyên phải đi tuần tra, nếu không có xe thì không tiện. Mọi người nhường xe của mọi người tôi không quan tâm, nhưng tôi không làm thế được.
Đỗ Long cười nói: - Bây giờ chẳng phải là vẫn đang thảo luận biện pháp giải quyết sao? Tôi đánh giá rất cao tinh thần chí công vô tư của Chỉ đạo viên Tống, Đội phó Hoàng với Băng Thanh. Vì tôi cũng có một chiếc xe nên tôi cũng sẽ để lại cho mọi người dùng. Cần phải suy nghĩ đến nhu cầu công việc của mọi người. Chúng ta không thể để lại tất cả xe cho cấp dưới dùng được, vậy nên tôi đề nghị giữ lại ba chiếc để cho các lãnh đạo từ cấp Đội phó trở lên dùng khi làm việc bên ngoài. Như vậy thì có thể tiết kiệm một cách tối đa nguồn lực.
Đỗ Long đề nghị giơ tay biểu quyết, bọn Dương Xương Hiền thấy xe của mình được giữ lại thì những người khác muốn làm gì bọn họ cũng chẳng quan tâm, vậy nên cũng đồng ý. Kết quả là có bốn người tán thành, hai người không bỏ phiếu và một người phản đối. Đối với kế hoạch cải cách việc dùng xe của lãnh đạo trong Đại đội trị an, Đỗ Long đã giành được đa số phiếu thông qua.