Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 911

Đỗ Long cười nói:

- Không rắc rối đến thế chứ? Vụ án như thế này đã từng xuất hiện một trường hợp ở Hắc Long Giang năm 1996 và ở Tân Cương năm 2005. Sao pháp y Lâm không quay về lật lại dữ liệu xem thử?

Pháp y Lâm nhíu mày nói:

- Sao cậu biết đã từng có những trường hợp tương tự như thế này? Cậu không phải bác sĩ pháp y, cũng vẫn còn khá trẻ. Năm 1996 cậu cũng vẫn chưa biết đi đâu.

Đỗ Long dương dương tự đắc lấy ra một quyển chứng nhận pháp y nói:

- Còn trẻ thì không thể học những thứ này sao? Bác có nhìn thấy không? Chứng nhận pháp y mới đấy. Sư phụ của cháu là bác sĩ pháp y nổi tiếng Lí Vân Lâm. Bác sĩ pháp y nổi tiếng Trần Tư Cừ cũng phải gọi cháu một tiếng sư đệ.

- Làm sao có thể chứ?

Pháp y Lâm nói:

- Cậu lại nói khoác rồi.

Đỗ Long nói:

- Không tin thì thôi vậy. Chứng nhận pháp y cũng không phải là giả. Để cháu nói cho bác biết Trâu Đông chết như thế nào.

Đỗ Long lại mở vết thương đã được khâu trên ngực, lấy nội tạng ra thể hiện kiến thức của hắn cho pháp y Lâm thấy, những lời hắn nói đều là giả. Pháp y Lâm lúc đầu còn cãi lại, nhưng bị Đỗ Long bác bỏ mấy câu cũng bị làm cho đầu váng mắt hoa, bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình đã uổng phí mấy chục năm học pháp y không?

Đỗ Long thuyết phục pháp y Lâm xong, không khỏi đắc ý nhìn sang Hàn Ỷ Huyên. Chỉ thấy cô trợn tròn mắt nhìn tay trái của hắn đang cầm một quả thận bị vỡ, tay phải đang cầm nửa đoạn ruột non ngắn, sắc mặt tái nhợt một cách đáng sợ. Đỗ Long ngạc nhiên hỏi:

- Ấy, Ỷ Huyên, cô làm sao vậy?

Hàn Ỷ Huyên nôn khan một chút, ánh mắt đảo qua phòng khám nghiệm tử thi rồi nhanh chóng lao vào phòng tắm, nôn mửa liên tục ở bên trong.

Đỗ Long nhún vai nói:

- Con gái không nên nhìn những cái này.

Pháp y Lâm cũng không có ý phản bác lại Đỗ Long, chỉ âm thầm ghi nhớ việc Đỗ Long bảo về tra lại hai vụ án năm đó.

Khi Hàn Ỷ Huyên đi ra thì thi thể đã được che lại, cô sắc mặt tái nhợt hỏi:

- Pháp y Lâm, kiểm tra xong chưa vậy?

Pháp y Lâm nói:

- Tạm thời…không có vấn đề gì cả, tôi về tra chút tư liệu rồi mới kết luận được.

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Vậy chúng ta đi trước đi, tôi không chịu nổi nữa rồi.

Đỗ Long nói với Hàn Ỷ Huyên:

- Để Triệu Tinh Thần đưa mọi người ra trước, tôi tắm cái đã rồi ra sau.

Hàn Ỷ Huyên gật đầu, không nói câu nào, bước nhanh ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi.

Hàn Ỷ Huyên đi rồi Đỗ Long mới đắc ý cười trộm một cái, chính hắn cố ý làm cho cô phải thấy ghê tởm mà bỏ chạy. Nếu không nha đầu kia còn ở đây quấn lấy hắn không tha, mà vị pháp y Lâm kia cũng sẽ không bị lừa dễ như vậy. Nếu để cho ông ta khám nghiệm tử thi một cách cẩn thận không chừng sẽ bị lộ.

Thấy mọi người đã đi hết, pháp y Hứa đeo khẩu trang kia mới đi tới trước mặt Đỗ Long, cười ha hả nói:

- Cảnh quan Đỗ, tôi coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ?

Đỗ Long lấy găng tay, móc ví tiền trong túi quần ra, đếm năm tờ một trăm đưa cho y, nói:

- Còn năm trăm thì hai ngày nữa tôi đưa cho, nhớ là phải giữ bí mật đấy. Nếu không anh sẽ không nhận được đồng nào cả, mà giả mạo nhân viên công vụ quốc gia có thể sẽ bị phạt.

Người kia sợ hãi, vội vàng nói:

- Không đâu, miệng tôi kín lắm.

Đỗ Long nói:

- Mau thay quần áo rời khỏi đây đi.

Cái người gọi là pháp y Hứa chẳng qua là một lao công được Đỗ Long tìm để đóng giả. Lời kịch là do hắn thiết kế, cũng chỉ có mấy câu. Cái mà mọi người quan tâm là xác chết, thế nên để cho gã phối hợp cùng luôn.

Đỗ Long tắm xong thì pháp y Hứa thật mới trở về. Đỗ Long đưa bản báo cáo khám nghiệm tử thi mà mình đã viết cho y xem, pháp y Hứa vừa nhìn thấy liền tức giận:

- Tôi không quan tâm cậu làm cái gì, nếu có người hỏi thì tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình viết đâu.

Đỗ Long nói:

- Sao anh không nghĩ thông đi một chút nhỉ? Vụ án này rất đặc biệt, chúng ta phải nhanh chóng ổn định tình hình. Đây là ý của Cục trưởng, cũng là ý trong châu, trong tỉnh.

Pháp y Hứa trước sau vẫn một bộ dạng không chịu hợp tác, Đỗ Long cũng chẳng có cách nào, nhưng hắn vẫn còn chiêu nên cũng không sợ y không giúp đỡ.

Đột nhiên có hai người già bước vào trung tâm khám nghiệm tử thi, chính là bố mẹ già của Trâu Đông. Trâu Đông là con trai duy nhất của họ, không ngờ người đầu bạc lại tiễn kẻ đầu xanh. Khi nhìn thấy thi thể của Trâu Đông, họ suýt nữa thì ngất đi. Đỗ Long phải âm thầm truyền cho ít nội lực, mới làm họ bình tĩnh lại được.

- Cháu chào hai bác, đây là bản báo cáo khám nghiệm tử thi của Trâu Đông. Cậu ấy chết do bệnh cũ tái phát, nhưng Đại đội trị an bọn cháu cũng có sơ sót nên chúng cháu đồng ý bồi thường một chút cho các bác.

Đỗ Long áy náy nói với hai người. Mặc dù người chết không phải do hắn giết nhưng dù sao cũng bị hắn làm cho liên lụy. Vì vậy hắn tình nguyện gánh vác chút trách nhiệm.

Hai người cũng biết rõ bệnh tình của con trai mình thế nào. Họ rất lương thiện, cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ muốn nhanh chóng đón con mình về an táng. Đỗ Long lại lấy danh nghĩa của Đại đội trị an ra tỏ vẻ muốn gánh vác hết mọi chi phí an tang, nên hai người cũng không cự tuyệt ý tốt này.

Đỗ Long ngay lập tức liên hệ với lò hỏa tang, rồi trực tiếp đưa thi thể qua đó, bố mẹ Trâu Đông cũng không có gì dị nghị cả. Pháp y Hứa thấy Đỗ Long xử lí thi thể một cách thành thạo chỉ biết kinh ngác đứng trợn mắt há mồm, việc này…là trái pháp luật đấy.

Khi Đỗ Long sắp xếp mọi thứ ổn thỏa và trở lại Đại đội trị an, thì hai chuyên gia mà Hàn Ỷ Huyên đưa theo đã kiểm tra qua hiện trường, đồng thời hỏi qua người gác đêm đêm đó là Điền Tử Tân, Vương Đào và hai kẻ tòng phạm với Trâu Đông. Tất cả mọi người đều trăm miệng một lời khẳng định Trâu Đông chết là do bệnh cũ tái phát. Ngược lại, việc này lại khiến trong lòng Hàn Ỷ Huyên nảy sinh nghi ngờ, cái này gọi là chín quá hóa nẫu. Thời gian quá ngắn nên Đỗ Long cũng khó mà để ý được hết mọi tình huống.

Đỗ Long chuẩn bị rất đầy đủ, hai chuyên gia do Hàn Ỷ Huyên đưa đến cũng không tìm được bất cứ cái gì lạ. Nghi vấn duy nhất là làn da Trâu Đông có chút lạ, nhưng pháp y Lâm sau khi kiểm tra hai vụ án mà Đỗ Long nói cũng có chút dao động.

Các chuyên gia thì đã bị thuyết phục rồi, nhưng Hàn Ỷ Huyên lại càng nghi ngờ. Cô tìm cơ hội đứng một mình cùng Đỗ Long, đột nhiên nói:

- Đỗ Long, anh không lừa được tôi đâu, tôi cũng không ngu ngốc như vậy. Tôi biết anh có quan hệ rất tốt với Thẩm Băng Thanh, nhưng cũng không thể vì giao tình anh em mà làm giả chứng cứ chứ? Phạm pháp nhất định phải bị pháp luật nghiêm trị. Ai cũng thế cả thôi.

Đỗ Long gật đầu, thành khẩn nói:

- Ỷ Huyên, lời của cô tôi cũng khảm trong lòng rồi. Đúng vậy, tôi có làm giả một chút vụ này, nhưng không phải là vì Thẩm Băng Thanh. Mà là vì muốn nhanh chóng ổn định tình hình lần này và bắt được hung thủ thật sự.

Hàn Ỷ Huyên cau mày nói:

- Hung thủ thật sự? Anh thừa nhận nạn nhân không phải chết do bệnh cũ tái phát rồi à?

Đỗ Long nói:

- Cậu ấy bị sát hại, nhưng không thể nói như vậy trong bản tin của cô được. Bởi vì hung thủ giết cậu ấy là một người rất đặc biệt, là một nữ sát thủ trong một tổ chức khủng bố. Chúng ta không thể nói chân tướng cho người dân biết được, chỉ có thể che giấu nguyên nhân cái chết, đồng thời tiếp tục điều tra, truy tìm hung thủ.

- Tổ chức khủng bố? Nữ sát thủ?

Hàn Ỷ Huyên cười lạnh nói:

- Anh càng nói càng mơ hồ đấy, anh cho rằng tôi sẽ tin sao?
Bình Luận (0)
Comment