Đỗ Long thấy vậy liền đưa bình nước ra xa một chút, nói:
- Xem ra cô vẫn còn rất lanh lợi, không cần phải uống nước.
Lam Phượng hít một hơi, bình tâm một lát, lạnh lùng nói:
- Tôi khát rồi, từ tối hôm qua đến nay không cho tôi uống một giọt nước, còn dùng đèn lớn chiếu vào, mắt của tôi đều bị hoa.
Đỗ Long nói:
- Cô không cầu xin tôi tha thứ sao? Gọi chú tôi nghe một lát?
Lam Phượng mím chặt môi, lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Long một cái sau đó lại nhắm hai mắt lại.
Đỗ Long cười nói:
- Cô thật có cá tính, khó trách Hồng Quân si mê cô, nếu không phải cậu ta vài năm trước ra tay sớm, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cô…
Lam Phượng tức giận hừ một tiếng, Đỗ Long cười nói:
- Thôi đi, thấy cô đáng thương, dù sớm hay muộn cô cũng sẽ đầu hàng, tôi sẽ cho cô uống một ngụm nước, há miệng ra, ngoan ngoãn uống nước, bằng không tôi sẽ dùng miệng mớm cho.
Lam Phượng mở to mắt, cười khẩy nói:
- Các người không phải là anh em thân tình sao? Người phụ nữ của cậu ta mà anh cũng dám đụng tới?
Đỗ Long không chút do dự giơ tay nhéo ngực Lam Phượng, Lam Phượng thét một tiếng kinh hãi, Đỗ Long vẫn giữ không buông.
Đỗ Long đưa tay lên trước mũi hít hà, cười ha hả nói:
- Thật là thơm.. tay cảm nhận rất tốt, lực đàn hồi mười phần, chẳng trách Hồng Quân yêu thích không buông tay, giờ cô biết tôi là lưu manh rồi, cô còn muốn khiêu chiến với sức chịu đựng của tôi sao? Cho dù hôm tay tôi cưỡng hiếp cô ở đây, Hồng Quân cũng sẽ không tin chuyện của cô xúi giục, không tin cô có thể thử, tôi cầu còn không được nữa là.
Lam Phượng hung dữ mắng:
- Lưu manh! Rốt cuộc anh muốn thế nào?
Đỗ Long cởi dây thừng buộc mái tóc Lam Phượng, nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, tôi bảo cô làm thế nào thì làm như thế, dám có chút chần chừ thì đừng trách tôi động chân động tay với cô, há miệng!
Lam Phượng tức giận kinh khủng trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mở cái miệng nhỏ nhắn khô nứt. Đỗ Long mở bình nước cho cô uống ngụm nước lớn, Lam Phượng khát đã lâu, nay được ngụm nước lớn quả thật Lam Phượng có nhớ tới vị của loại rượu ngon nhất mà cô từng uống. Lúc Đỗ Long lấy bình nước ra, Lam Phượng còn chút luyến tiếc, theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm sạch môi… Tư thế đó thật trêu người.
Đỗ Long cười nói:
- Như thế mới ngoan... Giờ có thể cùng tôi nói chuyện cô với Hồng Quân năm đó không?
Lam Phượng hừ một tiếng, nói:
- Có cái gì tốt đẹp mà nói, mục tiêu của tôi vừa khéo cũng là mục tiêu của cậu ta, lúc hành động bị cậu ta bắt được… tên khốn kiếp!
Bộ dạng Lam Phượng nghiến răng nghiến lợi khiến Đỗ Long không khỏi mỉm cười, hắn kéo ghế lại ngồi bên cạnh Lam Phượng. Sau khi ngồi xuống thì giơ tay nắm chặt bàn tay ngọc ngà mảnh mai của Lam Phượng bị trói trên tay vịn ghế, Lam Phượng kinh sợ, giận dữ nói:
- Buông tay! Anh muốn làm gì? Không phải tôi đã trả lời rồi sao?
Đỗ Long mê mị cười nói:
- Trả lời đơn giản quá, trừ một điểm… theo quy định của tôi, từ cánh tay đến ngực tính năm mươi điểm, từ hai chân đến nơi đó tính năm mươi điểm. Nếu cô không thể thể hiện cho tôi được vừa lòng, đại khái chừng nửa giờ tôi có thể chạm đến nơi vừa mới bóp lúc nãy, nếu vẫn không để tôi vừa lòng, tiếp qua nửa giờ… chờ điểm của cô bị trừ hết sạch, tôi sẽ không chút do dự lột sạch cô, cô bị trừ một điểm, cho nên tay của cô tôi có thể tùy ý cầm nắm.
- Lưu manh! Khốn khiếp!
Lam Phượng tức giận nói:
- Quy định là anh quyết định, anh lại là trọng tài, nếu anh cố ý trừ loạn điểm của tôi làm thế nào?
Đỗ Long vẻ mặt mê mị nói:
- Tôi rất công bằng đó, chỉ cần cô nói thật, không phải nghĩ lời nói dối gạt tôi hay là có lệ với tôi, tôi sẽ không chạm đến cô, nếu cô trả lời khiến tôi hài lòng thì sẽ nhận được chút phần thưởng. Mặt khác, nếu cô kêu lớn ‘Tôi yêu hạ Hồng Quân’ cũng có thể thêm 0.5 điểm, đương nhiên, giữa mỗi câu hỏi chỉ được hô một lần, kêu nhiều không hiệu quả. Được rồi, câu hỏi thứ hai, tối qua Hạ Hồng Quân làm gì cô? Nói tỉ mỉ một chút..
Lam Phượng giận giữ đến nỗi đỏ bừng khuôn mặt, loại câu hỏi này trả lời thế nào đây? Cho nên cô bực tức nói:
- Vấn đề này tôi từ chối trả lời!
Đỗ Long trong phút chốc đột nhiên đã trộm nghĩ tới hồi ức của cô trải qua, hôm qua Hạ Hồng Quân thật là dũng mãnh… Nhưng cậu ta chỉ cảm nhận được trí nhớ của Lam Phượng, nên có thể... sẽ cảm giác sẽ bị sai. Đỗ Long bỏ khả năng cảm ứng đi, lần sau tìm Hạ Hồng Quân cảm ứng vậy, hắn sẽ đích thân nhận thức cảm giác đó.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, lại trừ một điểm, hiện cô có thể kêu lên một tiếng thêm 0.5 điểm, cô xem rồi làm đi.
Lam Phượng do dự một chút, thấy tay Đỗ Long có xu hướng chuyển động về phía trước, cô vội vàng kêu lớn:
- Tôi yêu Hạ Hồng Quân!
Tay Đỗ Long vẫn di chuyển một chút, Lam Phượng phát hiện mình vẫn chịu thiệt, cô và Đỗ Long chưa quyết định chuyện di chuyển một điểm thì bao nhiêu, nửa điểm thì bao nhiêu, nhất định là thiệt rồi.
Đỗ Long bắt đầu một vài câu hỏi tương đối phức tạp, hắn có một quyển sổ, trên có rất nhiều vấn đề, đa số đều về xã Đoàn Kết, cũng không ít là đề cập đến Lam Phượng, ví dụ có câu hỏi cô từng có mấy người đàn ông, những câu hỏi này Lam Phượng trả lời khá rõ ràng, thuận lợi cho cô kiếm về vài điểm.
Hạ Hồng Quân là người đàn ông duy nhất của Lam Phượng, điều này làm Đỗ Long có chút ngạc nhiên, tuy nhiên đây là lời nói thật. Trong xã Đoàn Kết cô cẩn thận bảo vệ chính mình, bởi vì năng lực của cô xuất chúng, hoàn thành không ít nhiệm vụ gian nan, cho nên địa vị của cô cũng dần cao lên. Thậm chí trong mắt chủ nhân cao cấp trong mắt chị em Phó Hồng Tuyết cũng chỉ muốn mời cô đến giúp đỡ, nhưng lại không thể làm gì được cô.
Trong mấu chốt vấn đề Lam Phượng đều trốn tránh hoặc nói dối để đối phó, Đỗ Long quan sát cô từng li từng tí mà cho điểm, tuy nhiên mỗi lần bị phạt Lam Phượng đều hô to lên một tiếng “Tôi yêu Hạ Hồng Quân!”, hơn nữa thỉnh thoảng cô kiếm thêm được một điểm, cho nên tay Đỗ Long di chuyển về phía trước tốc độ rất chậm. Nhìn các câu hỏi đã hỏi hơn một nửa, tay của hắn còn chưa qua khuỷu tay, trong lòng Lam Phượng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không lo bị sàm sỡ, nhưng có thể không bị xơi tái hay là đừng bị xơi tái thì tốt hơn.
Đỗ Long thậm chí càng thêm cao hứng, mục đích hắn cùng Lam Phượng chơi trò này không chỉ để sàm sỡ mỹ nhân, mục đích chủ yếu là qua tiếp nhận thân thể mà mò được đến tư tưởng, ký ức của Lam Phượng, thậm chí cả tương lai!
Chơi lâu như vậy, Đỗ Long nhắm vào tìm hiểu Lam Phượng với xã Đoàn Kết đã đầy đủ. Lam Phượng cũng bị đưa lên đảo rèn luyện từ nhỏ, thời gian tìm hiểu có thể đến hai mươi năm trước, nhưng lịch sử xã Đoàn Kết chỉ vẻn vẹn có hơn năm năm, bởi vì xã Đoàn Kết này mấy năm trước chưa gọi tên như vậy.
Tên trước của nó Đỗ Long cũng chưa nghe đến, Đỗ Long chỉ âm thầm ghi trong lòng, định trở về thì hỏi ba hắn.
Tình hình Lam Phượng biết so với bọn Phó Hồng Tuyết rất nhiều, nhưng vẫn không được trọn vẹn. Đối với tình hình mà Lam Phượng biết, Đỗ Long đã khá khiếp sợ, vì vậy thực lực của tổ chức vượt ra xa khỏi trí tưởng tượng của Đỗ Long.
Chủ nhân của Ngự Nhã và bọn Phó Hồng Tuyết, đầu não của phân bộ năm tỉnh Tây Nam Trung Quốc của xã Đoàn Kết, chỉ tính riêng người cùng cấp với ông ta tại Trung Quốc chí ít cũng có đến năm người. Người xã Đoàn Kết thâm nhập các ngành các nghề khó mà đếm xuể, tổ chức này đã vô tình trở thành một khối u ác tính trong cộng đồng.