Đỗ Long ngâm nga bài hát, lái xe rời khỏi Cục An ninh Quốc gia . Hắn giở thủ đoạn mánh khóe, nhưng có thể trốn được hay không phải xem vận may của Lam Phượng
Hắn vừa về tới chỗ ở liền nghe thấy chuông điện thoại reo gấp gáp, Đỗ Long nghe điện thoại, cười nói rằng:
- Có tin tốt lành phải không cha?
Đỗ Khang trầm giọng nói:
- Lam Phượng chạy rồi, có phải con đã giở trò quỷ gì rồi phải không?
Đỗ Long thốt lên :
- Sao? Lam Phượng chạy rồi ư? Làm sao có thể thế được! Lúc con đi cô ta vẫn bị còng tay khóa ngồi ngay ngắn trên ghế mà, cô ta không phải thần tiên, làm sao có thể thoát ra được
Đỗ Khang nghi ngờ hỏi:
- Có thật không phải là con không?
Đỗ Long trả lời một cách không do dự:
- Thật sự không phải con
Đỗ Khang đáp:
- Vậy thì tốt nhất con hãy về giúp cục an ninh quốc gia điều tra đi, xem là rốt cuộc đã có chuyện gì?
Đỗ Long đáp:
- Vâng, con sẽ đi ngay, nhưng đã cho con điều tra thì con cũng phải có quyền khống chế tuyệt đối chứ
Đỗ Khang nói:
- Trong quá trình điều tra mọi người sẽ phối hợp với con, không phối hợp thì bắt lại, chuyện này phải điều tra ra chân tướng sự việc
Đỗ Khang hiển nhiên vô cùng phẫn nộ, người bị nhốt trong Cục An ninh Quốc gia đã trốn chạy, điều này đúng là thách thức nghiêm trọng đối với Cục An ninh Quốc gia ! Vì vậy ông ta đã hạ lệnh cho Đỗ Long
Đỗ Long lập tức về Cục An ninh Quốc gia , lúc ấy tầng 1 của Cục An ninh Quốc gia tan ca. Lúc Đỗ Long nhìn thấy trưởng phòng Trương Chính Lượng - người phụ trách Cục An ninh Quốc gia thành phố Lỗ Tây, hắn lập tức yêu cầu phong tỏa cả tòa nhà, bất cứ ai cũng không được rời đi, đồng thời hắn còn yêu cầu Trương Chính Lượng thống kê danh sách tất cả những người đã rời khỏi chỗ này để đưa cho hắn
Trương Chính Lương nói:
- Những người ở đó không tiếp xúc được với những điều cơ mật, có cần phải giữ họ ở lại không?
Đỗ Long đáp:
- Tiếp xúc lâu chưa chắc có thể giữ bí mật, phải giữ lại, cứ yên tâm, tôi sẽ không giữ lâu quá đâu, tập hợp tất cả mọi người trong 1 phòng hẹp, 1 lát nữa tôi sẽ nói chuyện với bọn họ.
Trương Chính Lượng không hiểu Đỗ Long lắm, cũng không hiểu quyết định của cấp trên, lo rằng Đỗ Long làm nhỡ thời gian làm hỏng việc, nhưng anh ta vẫn phải làm theo sự sai bảo của Đỗ Long, giữ mọi người lại
Đỗ Long xuống tầng hầm bí mật, đầu tiên là đến thăm Trang Hoành Vĩ - người đang bị giam. Trang Hoành Vĩ ảo não nằm trên bàn thẩm vấn, mặc dù không bị xiềng xích, nhưng anh ta cảm thấy mình giống như 1 phạm nhân
- Anh Trang.
Đỗ Long ngồi đối diện với Trang Hoành Vĩ và nói:
- Cấp trên cử tôi phụ trách điều tra việc này, mong anh lượng thứ ( thông cảm)
Trang Hoành Vĩ ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Long, gượng cười:
- Tôi thân làm thân chịu, không trách ai cả, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.
Đỗ Long nói:
- Để cho việc hỏi và trả lời có hiệu quả, mong anh giơ tay ra, đừng hỏi tại sao, về sau có thời gian tôi sẽ giải thích cho anh biết.
Trang Hoành Vĩ nghi ngờ đặt tay lên bàn, Đỗ Long cắt mạch, hỏi:
- Anh Trang, sau khi tôi đi đã xảy ra việc gì? Anh hãy kể tường tận cho tôi biết
Trang Hoành Vĩ thở dài, kể lại sự việc sau khi Đỗ Long đi
Thì ra Lam Phượng đã xin anh ta mở khóa cho, cô ấy nói rằng cô ấy muốn đi tiểu tiện. Trang Hoành Vĩ mềm lòng đã mở khóa cho cô ấy, sau đó cô ấy bị ngã đi loạng choạng ( đi khập khiễng), ngồi trên đất nói chân bị tê, không đi được. Trang Hoành Vĩ biết cô ấy đã bị xiềng xích cả ngày, chân tê cũng là chuyện bình thường, liền lên phía trước đỡ cô ấy, không nghĩ rằng cô ấy lại hung bạo gây rối, đánh ngất Trang Hoành Vĩ, tiếp theo đó xảy ra việc gì anh ta không biết nữa.
- Những điều anh nói đều là sự thật.
Đỗ Long đứng dậy, nói rằng:
- Đưa tôi đi xem băng video quay được ở trại giam
Trang Hoành Vĩ chỉ vào mình và hỏi:
- Anh nói tôi sao?
Đỗ Long gật đầu, nói với Trương Chính Lượng:
- Anh ta không có vấn đề gì, có thể khôi phục công tác rồi.
Trương Chính Lượng cũng không tin cấp dưới của mình có thể làm việc này, trầm mặt xuống và nói:
- Về sau phải chú ý, đừng phạm phải sai lầm như này nữa, Đỗ Long, trại giam cũng không phải đi nữa, bởi vì....
Mặt Trương Chính Lượng càng âm trầm hơn, anh ta nói:
- Hệ thống của chúng ta bị người ta xâm nhập rồi, đoạn băng lúc xảy ra sự việc đều không ghi lại được, nhưng có người tận mắt nhìn thấy Trang Hoành Vĩ thả cho cô gái ấy đi
Trang Hoành Vĩ hổ thẹn xoa cổ nói:
- Người đó không phải tôi
Đỗ Long ừ 1 tiếng rồi nói :
- Có thể mời người tận mắt chứng kiến ấy đến đây được không?
Trương Chính Lượng rất nhanh đã đưa được 3 người ấy đến, bọn họ đều nói rằng tận mắt nhìn thấy Trang Hoành Vĩ thả 1 cô gái ra
Đỗ Long thẩm vấn ba người đó, kết quả là bọn họ không nói dối, đúng là tất cả đều nhìn thấy Trang Hoành Vĩ thả Lam Phượng ra
Đỗ Long nói tiếp:
- Xem ra là có người đóng giả Trang Hoành Vĩ để thả người rồi, các anh nghĩ xem có những con đường nào để rời khỏi đây? Có cách nào an toàn không?
Trương Chính Lượng nói:
- Có 2 cách, nhưng trong đó dưới tình hình thông thường đều bị phong tỏa rồi, cách khác là cầu thang máy, muốn sử dụng thang máy, phải có giấy chứng nhận công tác, và nhập mật mã. Trong hệ thống thật sự chỉ ghi lại Trang Hoành Vĩ sử dụng thang máy, biết là anh ta trong sạch, vậy thì bí mật của anh ta đã bị tiết lộ. Hoành Vĩ, có phải anh đã nói bí mật này cho ai biết phải không?
Trang Hoành Vĩ suy tư, lắc đầu:
- Không , tôi không nói bí mật này cho ai biết
Đỗ Long hỏi:
- Nhập mật mã sẽ lưu lại dấu vân tay chứ? Có người lấy dấu vân tay không?
Trương Chính Lượng lắc đầu:
- Sau khi xảy ra sự việc, không ai phát hiện ra là có người bỏ trốn, vì vậy vẫn có người ra vào, sau đó phát hiện ra tình hình mới đi lấy dấu vân tay thì đã muộn rồi.
Đỗ Long cười, nói:
- Những điều bất ngờ cũng không ít nhỉ, được rồi, hãy đưa tất cả mọi người lên trên, thả bọn họ ra, tìm một nơi nhỏ nhất, có thể chứa được cũng tốt, chật 1 chút thì càng tốt, tôi phải hỏi bọn họ.
Trang hoành Vĩ hỏi:
- Hỏi từng người không được sao? Hỏi cả tốp như vậy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán?
Đỗ Long nói:
- Hỏi từng người tất nhiên là tốt, nhưng như vậy rất mất thời gian, bây giờ chúng ta phải nhanh lên, vì vậy cách này tương đối được.
Một lát sau, tất cả mọi người đều được đưa tới. Đó là một nơi tương đối chật, hơn 50 người lúc tan ca ở cục an ninh quốc gia đều tụ hợp ở đó, dường như đến chỗ đứng cũng không có. Vai tựa vai, ngực người trước ép vào lưng người sau, mọi người đều thầm trách bị đưa đến nơi chật hẹp này, nhưng vì biết là để điều tra nội gián, vì vậy mọi người đều không biều hiện ra, nếu như bị hoài nghi là nội gián thì sẽ rất phiền phức.
Đỗ Long định liệu trước đi lên trên nói với mọi người:
- Chào mọi người, tôi biết mọi người không biết tôi, cảm thấy tôi còn rất trẻ, nhưng không phải lo điều này, chỉ cần mọi người biết rằng cấp trên đã giao cho tôi toàn quyền phụ trách điều tra là được rồi. Ai dám làm trái ý tôi hoặc có tinh thần kháng cự, rất có thể là nội gián, vì thế tất cả mọi người phải phối hợp cho tốt. Nếu như thuận lợi, tôi bảo đảm những người thẳng thắn vô tư thì chưa đến 5 phút sẽ được đi