Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

Chương 105

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Câu hỏi của Hoàng đế truyền vào tai Phượng Cảnh Duệ, hắn chỉ lười biếng đổi tư thế, nhếch môi cười: “Hoàng thượng biết ta là cốc chủ Minh cốc cũng không biết ta là ai sao?” Đoạn thời gian trước động tĩnh giang hồ rung chuyển lớn như vậy, hoàng thượng lại không biết?

“Thiên hạ đệ nhất lâu!” Hoàng thượng chậm rãi phun ra mấy chữ này. Một lúc sau, hắn cúi đầu cười khẽ, lấy cái khăn màu trắng trong tay lau miệng. Không trách được người này có thể tiến vào hoàng cung như hậu viện nhà hắn.

“Hoàng thượng thật là tai nghe tám hướng!” Phượng Cảnh Duệ chậm rãi nói.

“Này danh của thiên hạ đệ nhất lâu, không ai không biết. Công tử quá khiêm tốn rồi.” Hoàng thượng nhàn nhạt mở miệng.

“Vậy thì nhờ hoàng thượng giúp một chuyện đi!” Phượng Cảnh Duệ biết phải nghe lời.

“Vì sao công tử không giải thích một chút về mối quan hệ giữa người và Ngụy công công?” Hoàng thượng khẽ nhếch lông mày, mở miệng hỏi.

“Trong cung của hoàng thượng, chúng ta muốn gặp hoàng thượng hắn cũng dám cản lại, điều này nói rõ trong hoàng cung này hình như lời nói của Ngụy công công hữu dụng hơn lời nói của hoàng thượng?” Phượng Cảnh Duệ nói ngắn gọn rõ ràng chuyện tình trong hoàng cung.

Hoàng thượng sững sờ: “Ngươi biết rõ ràng nơi này của ta!” Hắn xưng ta, mà không phải là trẫm!

“Hoàng thượng quá khen! Thói quen nghề nghiệp thôi!” Làm lâu chủ Đệ nhất lâu, dĩ nhiên là thích đến nơi nào hiểu rõ nơi ấy.

“Ngươi đã có thể làm vậy tại sao lại phải dựa vào ta chạy trốn?” Hoàng thượng buồn cười.

“Tình thế ép buộc, ta không để ý mình trốn đi bằng cách nào.” Phượng Cảnh Duệ nhướn mày cười một tiếng: “Nếu hoàng thượng có thể giúp đỡ, chính là tốt nhất!”

“Nếu ta không làm? Ngươi cũng biết, ta bây giờ là một con rối, có một việc dĩ nhiên ta không làm được!” Hoàng thượng ngồi trên ghế dù bận vẫn ung dung liếc nhìn Phượng Cảnh Duệ.

Phượng Cảnh Duệ cũng không khách khí, nghiêng người đổi tư thế: “Vậy thì phiền hoàng thượng giấu chúng ta cho kỹ. Mấy ngày nay đành phải ở trong này ngây ngô thôi!”

“Ngươi là đang chuẩn bịỷ vào ta!” Hoàng thượng không biết nên khóc hay nên cười.

"Không, là ta nhờ hoàng thượng giúp một tay!” Phát hiện Lưu Mật Nhi sau lưng vì giọng nói của bọn họ mà hơi động, Phượng Cảnh Duệ xoay người kéo chăn đắp kín cho nàng, bàn tay dịu dàng vỗ vỗ nàng.

Hoàng thượng ở cách đó không xa xem màn này trong mắt, tròng mắt nặng nề không nói gì. Hơn nữa chú ý đến khi Phượng Cảnh Duệ mở miệng lần nữa, giọng nói thấp xuống không ít. Lúc có thể không mở miệng, hắn sẽ không mở miệng.

Rốt cuộc, sau khi hai người đạt thành một loại hiệp nghị, hoàng thượng mở miệng: “Ngươi rất quan tâm nàng?”

Đây không phải là đang nói nhảm sao? Phượng Cảnh Duệ giương mắt nhìn hoàng thượng một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.

“Vậy ta phong nàng làm công chúa được không?” Hoàng thượng không chút nghĩ ngợi nói. Sau khi nói xong càng thấy chủ ý này tương đối khá. Quay đầu hăng hái đi tới cái bàn phía trước viết gì đó.

Phượng Cảnh Duệ nghe vậy nhất thời đen mặt: “Hoàng thượng! Ta không cảm thấy đây là một ý kiến hay!”

“Ta thấy được là được rồi! Đồng ý điều kiện này ta liền để cho các ngươi đi!” Hoàng thượng nhìn Lưu Mật Nhi đang mơ hồngủ cười hề hề như kẻ trộm. Chỉ cần kéo Lưu Mật Nhi thành người của mình, Phượng Cảnh Duệ sẽ không bỏ qua.

Phượng Cảnh Duệ nhìn chằm chằm hoàng đế, hắn đã sớm nói, hoàng thượng này không phải là người bình thường, bất kỳ thứ gì có thể cho hắn lợi dụng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Chỉ là, hình như hoàng thượng đã lầm rồi, Mật Nhi chưa bao giờ là người sẽ thương hại người khác, chuyện không có quan hệ với nàng, nàng không bao giờ tham gia.

Vừa nghĩ như thế, Phượng Cảnh Duệ cũng không ngăn cản hành động của hoàng thượng. Nhiều thêm một danh hiệu công chúa đối với Mật Nhi mà nói, chỉ có lợi không có hại. Chỉ là một muội muội của thành chủ Vô Song thành ở Bắc Trường Thành, thân phận này đã đủ cho Mật Nhi đi lại trên giang hồ không bị người khác khinh thường, hơn nữa là đương kim công chúa. Ừm, Phượng Cảnh Duệ chống cằm trầm ngâm trong chốc lát, sẽ không có ảnh hưởng gì!

“Tốt lắm! Nhận nàng làm muội muội ta. Làm công chúa không tệ chứ?” Hoàng thượng lại gần ném thánh chỉ trong tay cho Phượng Cảnh Duệ.

Tùy ý lướt qua, Phượng Cảnh Duệ tức giận mở miệng: “Hoàng thượng, đây không phải là chuyện đùa.”

“Ta cũng vậy, không nói giỡn, ngươi đồng ý không?”

Hắn có thể không đồng ý sao? Phượng Cảnh Duệ bất đắc dĩ bất đắc dĩ, nghiêng người nằm xuống giường rồng: “Hoàng thượng không nên quấy rầy chúng ta!”

“Ta tận lực!” Hoàng đế nín cười. Cái giường đệm này là vị trí của đương kim hoàng thượng, hai người kia làm như không thấy nằm xuống, thật là không đặt hắn vào mắt. Quay đầu nhìn Vô Trần và Vô Ngân theo Phượng Cảnh Duệ vào cửa nhưng thủy chung không mở miệng.

“Chủ tử các ngươi luôn như vây?”

Vô Trần mở miệng: “Thói quen!”

“Đây gọi là phách lối!”

“Hoàng thượng cũng có thể từ từ quen dần!” Vô Trần buồn cười. Chủ tử nhà mình đi đâu cũng có thể nghe lén phòng của người ta. Đi đến nơi này của hoàng đế lão tử, chiếm dụng giường của người ta thì không nói, vẫn phách lối như thế.

Nghe vậy hoàng thượng không nhịn được cười: “Ngươi có ý gì?”

“Về sao hoàng thượng sẽ quen thôi!”

“Các ngươi không nghỉ ngơi sao?” Ánh mắt hoàng đế lướt qua bốn người sau lưng Vô Trần, từ khi vào cửa họ cũng không thay đổi tư thế. Hơi thở trầm ổn, giống như không tồn tại.

“Hoàng thượng có thể tự nghỉ ngơi, không cần để ý đến chúng ta!” Vô Trần giải thích.

“Ngươi cảm thấy ta có nơi nghỉ ngơi sao?” Hoàng đế nhún nhún vai: “Không bằng chúng ta đánh cờ đi!” Người có thể đi theo bên cạnh Phượng Cảnh Duệ, đánh ván cờ chắc không phải là vấn đề.

“Được!” Vô Trần cũng thấy nhàm chán, vừa lúc có thể nâng cao tinh thần.

Một đêm này, trong lúc hoàng đế đang đánh cờ với Vô Trần, Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi ngủ một giấc ngon lành.

Mở mắt, nhìn rèm che màu vàng, lấy cái tay đặt trên hông mình ra, Lưu Mật Nhi vuốt mắt ngồi dậy, bỗng chốc, nàng trợn to hai con ngươi, xác định nơi mình đang nằm, kinh ngạc nhìn người nằm xuống cạnh mình.

Thấy gương mặt của Phượng Cảnh Duệ, nàng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Mật Nhi lo lắng cái gì?” Giọng  nói trong trẻo lạnh lùng của Phượng Cảnh Duệ truyền đến, bởi vì mới tỉnh ngủ nên nghe hơi miễn cưỡng.

Lưu Mật Nhi quay đầu lại: “Chàng đã tỉnh rồi! Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?” Hơn nữa còn ở trên giường của hoàng đế.

Không đợi Phượng Cảnh Duệ trả lời, giọng nói vui thích của hoàng đế truyền đế truyền đến: “Hai vị nghỉ ngơi tốt không?”

Lưu Mật Nhi bỗng chốc đỏ mặt, chẳng lẽ nàng và Phượng Cảnh Duệ cứ ngủ thiếp đi như vậy trước mặt bọn họ sao? Nghĩ tới đây, Lưu Mật Nhi không nhịn được đạp Phượng Cảnh Duệ một cước, tại sao người này lại nằm xuống đây ngủ chứ!

Phượng Cảnh Duệ mở hai mắt ra: “Sao vậy?”

“Tại sao chàng còn ngủ tiếp?”

“Tại sao ta không thể ngủ?” Phượng Cảnh Duệ vô tội nháy mắt: “Nàng ngủ đủ rồi, không để ta đã khổ cực cả đêm mà không thể ngủ nha!”

“Chàng mệt mỏi cái quỷ, chàng không xem một chút đây là đâu, ta ngủ thiếp đi lại không đánh thức ta? Miệng là để làm gì? Để cho hả giận à?” Lưu Mật Nhi nổi giận nói.

“Là ta đau lòng nàng…sao nàng lại có thể nói như vậy?” Phượng Cảnh Duệ kéo chăn đến ngực, hai tay nắm chăn thật chặt, một đôi mắt vô tội nhìn thẳng vào Lưu Mật Nhi, ý vị lên án trong mắt rất rõ ràng.

“Thu hồi dáng vẻ của chàng lại đi, chàng diễn như vậy để cho ai nhìn hả?” Lưu Mật Nhi liếc hắn một cái, mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy nàng cảm thấy mình là một đại ác nhân. Dù biết rõ là người này giả bộ, mỗi lần nhìn thấy lại không nhịn được đầu hàng.

“Mật Nhi thật hung dữ!”

“Chàng nằm mơ đi, Phượng Cảnh Duệ, chàng tạm thời bớt buồn nôn cho ta, chàng không nhận thấy đây là nơi nào sao?” Lưu Mật Nhi tức giận.

“Ngự thư phòng của hoàng thượng có gì kì quái sao, không phải ngày hôm qua nàng đã ở đây rồi sao?” Phượng Cảnh Duệ nửa ngồi dậy, một chút cũng không có lễ phép khi ở địa bàn của người người khác.

“Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?”

“Ở trên giường có thể làm gì? Đương nhiên là ngủ, Mật Nhi nàng thật biết nói đùa.” Phượng Cảnh Duệ cười ha ha nói.

“Phượng Cảnh Duệ, chúng ta…”

Giọng nói của hoàng thượng chen vào: “Các người thương lượng xong rồi sao? Không chuẩn bị rời giường à?” Trong giọng nói bao hàm chế nhạo.

Lưu Mật Nhi tức chết. Vậy mà nàng quên mình đang ở đâu. Xoay người bò dậy đồng thời không quên hung hăng đạp người khác một cước, nàng khiêu khích nhìn Phượng Cảnh Duệ rồi xoay người xuống giường.

Phượng Cảnh Duệ chỉ cười cười nhìn nàng xuống giường, lúc này mới đứng dậy. Sau khi duỗi lưng một cái, hắn mới mở miệng: “Xem ra tinh thần của hoàng thượng rất tốt!”

“Công tử cũng vậy nha!” Hoàng thượng vui vẻ cười: “Đúng rồi, thánh chỉ kia ta vừa mới truyền xuống. Các ngươi chờ nghe đi, trở lại lấy thánh chỉ là được rồi!”

“Được!” Phượng Cảnh Duệ không để ý lắm.

“Thánh chỉ gì thế?” Lưu Mật Nhi rửa mặt xong tiến lại hỏi.

“À, không có gì. Chỉ là bắt đầu từ hôm nay muội chính là muội muội của ta, đương kim công chúa!” Hoàng thượng hứng thú nhìn Lưu Mật Nhi, chờ xem phản ứng của nàng.

Lưu Mật Nhi nháy mắt mấy cái, sau khi xác định không có nghe lầm, gật đầu một cái: “À!” Sau đó cũng không nói gì.

Thái độ này khiến hoàng thượng có chút ngoài ý muốn, công chúa, biết bao thiếu nữ tha thiết ước mơ vị trí này, sao nàng lại có vẻ mặt như vậy?

“Muội không cảm thấy ngoài ý muốn sao?”

“Ngoài ý muốn!”

Hoàng thượng sững sờ, tại sao ta lại không thấy ngươi ngoài ý muốn?

Lưu Mật Nhi yên lặng hồi lâu rồi nói: “Chỉ là ta cảm thấy không sao cả!” Đi theo Phượng Cảnh Duệ có chuyện kì quái nào nàng chưa từng thấy qua, hiện tại làm công chúa? Chỉ là một danh hiệu mà thôi. Chợt nàng quay đầu nhìn hoàng thượng: “Sẽ không để ta phải ngây ngô trong cung chứ?”

“Sẽ không!” Hoàng thượng không lên tiếng, Phượng Cảnh Duệ lên tiếng: “Nàng là nương tử của ta, vi phu đi đâu, nàng sẽ phải đi nơi đó!”

“À, vậy việc này tùy ý! Cho ta làm hoàng hậu ta cũng không có ý kiến!” Lưu Mật Nhi không lựa lời mà nói rồi. Nàng có thể ngủ trên giường của hoàng thượng, còn có gì kì quái nữa đâu.

Hoàng thượng nhất thời im lặng, không biết nên lấy vẻ mặt gì nhìn đôi nam nữ này. Bất chợt trong lúc này, dường như hắn đã hiểu rõ lời nói tối hôm qua của Vô Trần rồi. Quen là tốt rồi!

“Nàng muốn làm hoàng hậu?”

Giọng nói âm trầm từ trên đầu truyền đến, Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ một chút: “Thế nào? Chàng muốn làm hoàng thượng?”

“…Hai người cho là ta chết rồi sao?” Hoàng thượng bất đắc dĩ nói.

“A, thật xin lỗi! Chúng ta quên ngươi chính là hoàng thượng.” Hết cách rồi, người hoàng thượng này không giống với người làm vua trong ấn tượng của nàng, cho nên nhất thời nàng quên mất.

“Trẫm thật là thân thiết với người dân!” Hoàng thượng tự giễu nói.

Lưu Mật Nhi nghe vậy nghiêm nghị nói: “Đây là chuyện tốt. Sẽ làm cho dân chúng nhớ ngươi!”

“…Cám ơn!” Hoàng thượng giật giật khóe miệng.
Bình Luận (0)
Comment