Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị

Chương 11

Hôm đó sau khi đã lái xe về nhà, Chung Khâu Duyên lại gọi cho Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú bắt máy, Chung Khâu Duyên nằm úp sấp trên giường, hai chân hất lên trời, cười hì hì nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta. Anh ơi, nếu không phải muộn rồi thì em muốn xuống dưới tầng đánh trống khua chiêng tuyên bố tin vui này với toàn thế giới.”

Châu Tồn Thú dựa vào đầu giường cũng bật cười. Chung Khâu Duyên ở đầu dây bên kia cười khúc khích mãi như kẻ ngốc. Đến khi Châu Tồn Thú nói phải cúp máy đi ngủ, Chung Khâu Duyên ngồi bật dậy như cá chép, tiếc nuối nói: “Á, vậy là ngủ rồi sao. Anh ơi, hay để em lái xe qua chỗ anh. Anh mở cửa cho em nhé.”

Châu Tồn Thú ở đầu dây bên kia nói: “Em đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo đi, mấy tiếng nữa là phải đi làm rồi.”

Chung Khâu Duyên bất mãn “Ơ” một tiếng, sau đó thật sự đi tắm nước lạnh.

Hôm sau, Chung Khâu Duyên mua vài món Châu Tồn Thú thích ăn, vừa huýt sáo vừa đi lên tầng năm, đơn nguyên III. Cậu không giúp Lưu Tiểu Anh bày bát đũa chuẩn bị ăn cơm như trước, sau khi đặt hộp cơm xuống thì lập tức phóng thẳng vào phòng Châu Tồn Thú.

Lưu Tiểu Anh ngoảnh lại định nói gì đó với cậu, nhưng vừa quay sang thì đã chỉ thấy mấy hộp nhựa trong suốt đặt trên bàn ăn. Chung Khâu Duyên ngồi xuống giường, trực tiếp kéo Châu Tồn Thú vào lòng rồi vui vẻ hỏi: “Nhớ em không?”

Châu Tồn Thú bị cậu ôm đến không thở nổi. Chung Khâu Duyên đột nhiên buông ra, lôi điện thoại cho Châu Tồn Thú xem. Cậu đã đổi tên hiển thị của Châu Tồn Thú thành “Của em” với một trái tim. Cậu hỏi Châu Tồn Thú thấy thế nào. Châu Tồn Thú gật gù, “ừ” một tiếng rồi bảo: “Sến ghê.”

Chung Khâu Duyên ồn ào: “Gì mà sến ghê chứ. Đây là “tình yêu của em”, anh là “tình yêu của em”. Anh biết không?”

Châu Tồn Thú cười nói: “Anh nổi da gà rồi đấy.”

Trong bữa tối, như thường lệ là Lưu Tiểu Anh và Chung Khâu Duyên trò chuyện câu được câu chăng. Giữa chừng Lưu Tiểu Anh đứng dậy vào bếp lấy thìa, Chung Khâu Duyên đột nhiên quay sang hôn “bẹp” một cái lên má Châu Tồn Thú.

Khi Lưu Tiểu Anh quay đầu lại, Châu Tồn Thú trợn mắt nhìn Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên thì rung đùi, cười híp mắt gắp cho Châu Tồn Thú một đũa tôm.

.

Tối hôm Chung Khâu Duyên về thôn dự đám cưới của A Sơn, Châu Tồn Thú ngồi trên giường, ngẩn người nhìn màn hình điện thoại. Chung Khâu Duyên có gọi điện báo với anh rằng tối này sẽ ngủ lại thôn, không thể tới tìm anh được. Gọi xong, cậu còn nhắn tin báo lại một lượt cho anh, cuối tin nhắn là vô số icon “hôn hôn”.

Châu Tồn Thú hiện tại có chút không quen khi tối không được gặp Chung Khâu Diên. Mối tình thời đại học của anh, hai người là bạn học cùng khoa, hẹn hò cũng là ở thư viện, toàn tự cắm đầu vào học hành, cảm giác giống bạn học hơn là người yêu. Cũng chỉ khi không giải được đề thì anh mới nghĩ tới chuyện hỏi bạn trai mình trước. Giờ anh cũng không nhớ rõ cho lắm, khi quen người đó là ai tỏ tình với ai trước. Nhưng mối tình như vậy, dường như cũng duy trì được hai năm không mặn không nhạt, cũng thật là thần kỳ.

Châu Tồn Thú suy nghĩ một lúc lâu, gõ vào khung tin nhắn một câu: [ Về đến nhà chưa? ]

Chung Khâu Duyên không xem điện thoại. Cậu khởi hành trễ, khi về đến thôn thì pháo khai tiệc đã đốt cả rồi. Chung Khâu Duyên len lỏi vào hội trường bày tiệc rượu, tìm được Khâu Tuyết Mai giữa hàng chục bàn tiệc tưng bừng. Chung Khâu Duyên gọi: “Mẹ.”

Khâu Tuyết Mai cắn hạt dưa, nhíu mày nhìn cậu, hỏi: “Cậu là ai. Con tôi mất tích mấy tháng rồi, không rõ tung tích. Giờ sao đột nhiên có người nhảy ra gọi tôi là mẹ thế này.”

Mọi người ở bàn đều cười ồ. Chung Khâu Duyên bèn ngồi xuống cạnh bà, nắm tay Khâu Tuyết Mai, nói: “Con có việc bận mà.”

Khâu Tuyết Mai nói: “Dạ, tôi cũng biết. Trong thành phố không có cậu lái cái xe buýt đó thì hệ thống giao thông sẽ tê liệt.”

Chung Khâu Duyên chọc Chung Bảo Thần đang chơi đấu địa chủ bên cạnh, nói: “Chung Bảo Thần, bố không quản được vợ bố à, vừa gặp đã mỉa mai con rồi.”

Chung Bảo Thần lẩm bẩm gì đó, tiếp tục dán mắt vào lá bài trên màn hình.

.

Trên các song cửa sổ của hội trường được dán đầy chữ “HỶ”, thức ăn đều là những món thông dụng hay xuất hiện trên mâm cỗ cưới ở nông thôn. Đám cưới của A Sơn rất đơn giản. Dù sao cô dâu cũng là người cùng thôn, hai nhà gần nhau nên cũng không cần lái xe, bước nào bỏ được thì đều được lược bỏ. Khi A Sơn và cô dâu ra mời rượu, Đại Ngư theo sau giúp rót rượu, cầm ly.

Khi tiệc tan, A Sơn cởi áo vest khoác lên vai, rồi mời Chung Khâu Duyên và Đại Ngư điếu thuốc. Ba người đứng bên bức tường phía sau hội trường, lặng lẽ nhìn xác pháo đầy đất. A Sơn đột nhiên nói: “Chúng mày nói xem, thời gian trôi nhanh thật.”

Đại Ngư nói: “Dường như hôm qua chúng ta còn cởi truồng mò cá dưới suối, hôm nay A Sơn đã lấy vợ rồi.”

A Sơn vỗ Chung Khâu Duyên, nói: “Này, hai đứa mày cũng biết tao không khéo nói. Thật ra bao năm qua, tao vẫn luôn muốn cảm ơn hai đứa mày. Không có hai đứa chúng mày, có lẽ tao không thể lớn lên khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần như vậy.”

Đại Ngư quay sang hỏi Chung Khâu Duyên: “Nó nói vậy là đang thật lòng hay nói mát vậy?”

Chung Khâu Duyên đáp: “Lời cảm ơn này nghe như chửi người ta ấy.”

Ba người nhìn nhau, phì cười. Một lúc sau, Chung Khâu Duyên dập điếu thuốc trong tay, đứng ra trước mặt A Sơn và Đại Ngư, hắng giọng nói: “Vừa khéo, nhân ngày vui của A Sơn, để kể cho các anh em chuyện vui của tao.”

Đại Ngư giơ tay về phía cậu, ra hiệu cứ tùy ý.

Chung Khâu Duyên nói: “Ừm, tao yêu đương rồi.” Nói xong, mặt cậu lập tức đỏ bừng. A Sơn và Đại Ngư vừa định vỗ tay, Chung Khâu Duyên nói tiếp: “Tao với Châu Tồn Thú yêu nhau rồi.”

Cậu dụi mũi, vui vẻ nhảy cẫng lên. A Sơn và Đại Ngư nhìn nhau, rút bàn tay đang định vỗ về.

Chuyện này quá sốc rồi. Lần tiếp theo Đại Ngư và A Sơn ngồi vào bàn ăn nhà Lưu Tiểu Anh, mắt vẫn trợn tròn, nhìn Chung Khâu Duyên xoay quanh Châu Tồn Thú như chú chó con. Châu Tồn Thú ở trong nhà vệ sinh cuối cùng đã rửa tay xong, lâu khô rồi ngồi xuống bàn, Chung Khâu Duyên cũng ngồi theo.

Bản thân Chung Khâu Duyên đang si mê tới lú lẫn nên có lẽ không rõ. Người anh em tốt quen biết đã hơn hai mươi năm đột nhiên yêu đương cùng một người đàn ông, cấp độ của tin tức này gần bằng nổ hạt nhân rồi. Đại Ngư cầm bát, sau cùng thở dài rồi ngẩng lên nói với Chung Khâu Duyên: “Đúng là đời thật khó đoán.”

Châu Tồn Thú cũng nhìn cậu ta.

Sau bữa ăn, Lưu Tiểu Anh xuống dưới trò chuyện với bạn, bốn người bọn họ vẫn ngồi lại bàn. Đại Ngư nói: “Bọn tao không kỳ thị, chỉ hơi sốc thôi. Ở tiệm cắt tóc chỗ tao, cái ông A Văn đó đó, cũng là gay. Ê, nói vậy có phải chỉ còn mình tao là công việc không có tiến triển gì mà vẫn cô đơn một mình không.”

Châu Tồn Thú uống ngụm nước, chậm rãi nói: “Cậu học việc đã hai năm mà vẫn chỉ biết gội đầu, cũng có thể không phải do kỹ thuật cậu tệ mà là do môi trường tệ. Chi bằng tìm một cơ sở dạy cắt tóc phù hợp, học bổ túc một năm là đủ.”

Bộ ba huynh đệ vườn dâu nhìn nhau, chợt nhận ra hình như chỉ đơn giản vậy thôi.

Sau khi giải tán, Chung Khâu Duyên ở trong phòng ôm chầm lấy Châu Tồn Thú, áp má vào má anh, nói: “Bạn trai em thông minh quá.”

Châu Tồn Thú lật mấy trang giấy trên tay. A Sơn đưa truyện ngắn tự viết cho anh xem. A Sơn trông cao lớn thô kệch nhưng lại âm thầm viết truyện cổ tích. Câu truyện cũng rất thú vị. Chung Khâu Duyên tựa đầu lên vai Châu Tồn Thú, đọc truyện A Sơn viết: Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé, cậu ta dần dần biến thành cây. Ban đầu cánh tay biến thành cành cây, về sau trên tai mọc ra hoa. Bố mẹ cậu ta cho rằng cậu là quái vật nên đã vứt bỏ cậu ta. Cậu nhóc ấy vẫn tiếp tục lớn, cơ thể cũng dần đâm chồi. Mọi người đều gọi cậu ấy là “quái nhân cây”. Một ngày nọ, trên đường đi học, cậu ta gặp được hai cậu nhóc khác cũng mọc cành và nụ hoa như mình. Hôm ấy có lẽ là ngày vui vẻ nhất trong đời cậu. Vì cậu biết không phải chỉ có mình là quái vật. Trên đời thật ra có một loại người sinh ra đã là “người cây”.

Nhiều năm về sau, cậu bé đã hoàn toàn biến thành một cây đại thụ xanh tốt bốn mùa, đứng mãi trên ngọn đồi với quang cảnh tuyệt đẹp ấy. Hai cậu bé kia thì không, những cành lá và hoa tươi trước đây đều là họ tự làm và gắn lên người. Nhưng mỗi năm họ đều đến thăm cây đại thụ, ngồi dưới gốc cây và trò chuyện lâu thật lâu…

Bố A Sơn mất sớm, mẹ cậu ta đã rời thôn Chung Gia từ trước khi cậu ta học xong mẫu giáo, chưa từng quay trở lại. Từ cấp Hai, sữa giữa buổi học mỗi kỳ, cậu ta đều không nộp tiền. Mỗi ngày, khi tới giờ uống sữa giữa buổi, A Sơn đều trốn dưới gầm bàn chơi bóng bàn ở sân thể dục. Chung Khâu Duyên và Đại Ngư sẽ lớn tiếng gọi rồi chạy đi tìm, nhất quyết muốn cùng chen chúc dưới gầm bàn với cậu ta. A Sơn biết họ đều được lấy sữa, nhưng họ chưa bao giờ uống hộp sữa ấy trước mặt cậu ta.

Hôm đó khi rời khỏi nhà Lưu Tiểu Anh, A Sơn đưa truyện mình viết cho Châu Tồn Thú, cậu ta thì thầm với Châu Tồn Thú: “Anh này, em thấy bọn em đều rất may mắn.”

Bình Luận (0)
Comment