Canh Nóng, Bánh Mềm - Khương Khả Thị

Chương 13

Sáng hôm sau, Châu Tồn Thú tỉnh dậy trước Chung Khâu Duyên. Anh chui ra khỏi lòng cậu, hít sâu một hơi. Châu Tồn Thú lấy một ngón tay vu.ốt ve trên mặt Chung Khâu Duyên. Anh sờ tai cậu rồi ghé tới “chụt” một cái lên môi Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên nửa tỉnh nửa mơ mỉm cười, nói: “Sao có người sáng ra đã giở trò lưu manh rồi vậy.”

Châu Tồn Thú bảo: “Chuông báo thức sắp reo rồi kìa.”

Chung Khâu Duyên mở mắt, nhìn giờ rồi ngồi dậy. Sau đó cậu lại nằm trở lại, ôm Châu Tồn Thú hôn tới tấp. Lúc này chuông báo thức thật sự đã reo vang.

Chung Khâu Duyên một lần nữa bò dậy. Câu đứng vươn vai giữa đống sách. Châu Tồn Thú bỗng duỗi chân, ấn nhẹ vào chỗ bên trong q.uần l.ót của Chung Khâu Duyên, làm cậu suỵt khuỵu chân lên đống sách. Anh bật cười khúc khích.

Khoảng thời gian này, Đại Ngư thật sự đã đi học bổ túc ở trường dạy cắt tóc, tốn tiền mua một chiếc đầu giả, nghe bảo có thể cắt được ba trăm lần từ dài tới ngắn. Ngày nghỉ, Đại Ngư tới bến xe tìm Chung Khâu Duyên cùng ăn trưa. Chung Khâu Duyên đang ngồi trầm tư dưới bóng cây, Đại Ngư bèn vỗ cậu một cái, hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Chung Khâu Duyên nói thẳng, không kiêng dè điều gì: “Nghĩ chuyện trên giường.” Chung Khâu Duyên hỏi Đại Ngư có kinh nghiệm gì chưa, Đại Ngư gào lên: “Không có. Chuyện giữa hai thằng đàn ông thì tao có thể có kinh nghiệm gì chứ.”

Chung Khâu Duyên bĩu môi: “Biết ngay là không trông cậy được vào mày.”

Một lúc sau, Đại Ngư ho khan, ngượng ngùng hỏi: “Hai người tới mức nào rồi?”

Chung Khâu Duyên cũng hắng giọng, đỏ mặt đáp: “Không nói với mày.”

Mấy hôm trước, khi Chung Khâu Duyên ở lại buổi tối, cậu với Châu Tồn Thú nằm trên giường hôn môi, hôn mãi hôn mãi rồi cậu cương cứng. Châu Tồn Thú cười bảo: “Ghê thật đấy.”

Từ khi hai người bắt đầu yêu đường, Chung Khâu Duyên cùng lắm chỉ dám luồn tay vào trong áo ngủ của Châu Tồn Thú sờ soạng. Hôm đó cậu đè Châu Tồn Thú dưới thân, cắn cổ anh rồi cọ bên dưới của mình với bên dưới của Châu Tồn Thú. Khi Châu Tồn Thú thò tay vào trong q.uần l.ót của cậu, Chung Khâu Duyên đứng hình, đến thở cũng không dám thở. Châu Tồn Thú xoa nắn, mái tóc cọ lên ngực Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên rất nhanh đã không chịu nổi. Châu Tồn Thú ghé bên tai cậu: “Nhóc xử nam.”

Nhớ tới đây, Chung Khâu Duyên bỗng bổ sung thêm với Đại Ngư: “Kích thích lắm.”

Đại Ngư hét lớn: “Ai muốn biết chứ!”

Từ sau lần gặp Châu Thiên Nghiên, Chung Khâu Duyên hỏi Châu Tồn Thú xem liệu anh có muốn đẩy thời gian xuống tầng lên sớm hơn, thử xem có thể ra ngoài lúc ban ngày hay không. Một tuần Lưu Tiểu Anh có hai buổi chiều sẽ đi học thư pháp ở Đại học Người cao tuổi. Một buổi trong đó, Chung Khâu Duyên vừa hay được nghỉ.

Bọn họ ăn trưa xong, Lưu Tiểu Anh vào phòng ngủ trưa rồi đi ra ngoài. Gần đây Chung Khâu Duyên có mua cho Châu Tồn Thù hai bộ đồ vừa người hơn. Cậu ôm eo anh, bảo: “Bé con nhà chúng ta vẫn phải ăn nhiều vào, không được kén ăn, nếu không là ăn đòn đó.”

Châu Tồn Thú bật cười. Hiện tại dù có thèm ăn hay không thì anh cũng sẽ cố ép mình ăn chút gì đó.

Chung Khâu Duyên vừa kéo tay Châu Tồn Thú vừa nói: “Buổi chiều bên ngoài rất nóng, anh nghe tiếng ve kêu kìa.” Cậu nhét một chiếc quạt nhỏ vào tay Châu Tồn Thú.

Thế là Châu Tồn Thú cầm chiếc quạt nhỏ màu hồng phấn kia rồi chậm rãi cùng Chung Khâu Duyên đi xuống tầng. Mới chuyển tới tầng bốn là một gia đình ba người, đứa con tầm bốn, năm tuổi, mập mạp mũm mĩm, do dự thính ở trường mẫu giáo gần đây nên mới chuyển tới.

Hôm đó, căn hộ của cô giáo Trang ở tầng ba để cửa mở toang, có tiếng người trò chuyện bên trong. Châu Tồn Thú hơi căng thẳng. Chung Khâu Duyên nhéo nhẹ tay anh, bảo: “Nhìn em này, đừng nhìn bên đó.”

Lúc họ đi tới tầng một, có lẽ vì phía dưới quá nóng nên ghế ngồi của hai ông “trứng hai lòng” thì ở đây nhưng người lại không thấy đâu. Chung Khâu Duyên và Châu Tồn Thú ngồi vào ghế của bọn họ, không nói năng gì một lúc lâu, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm bồn hoa phía trước. Có vài chú chuồn chuồn bay qua bồn hoa. Khung cảnh bình thường như thế đấy. Châu Tồn Thú chợt bừng tỉnh như đang trong giấc mộng, như thể anh chưa từng nhốt mình suốt hai năm, hôm nay là một ngày bình thường trong mùa hè năm 29 tuổi của anh.

Chung Khâu Duyên ngồi bên cạnh kể, có một hồ sen kính lớn tại không gian thông tầng của Bảo tàng Mỹ thuật Thành phố, đã vào đợt hoa nở được mấy ngày rồi, rất đông người tới chụp ảnh check-in, cậu hỏi liệu Châu Tồn Thú có muốn đi xem không.

Châu Tồn Thú còn đang mải ngắm con chuồn chuồn bay trước mặt, nói khẽ: “Chỗ đó do đội ngũ bên anh thiết kế.” Chung Khâu Duyên quay sang nhìn anh. Châu Tồn Thú tựa người vào lưng ghế, cúi đầu nói: “Là do anh thiết kế…”

.

Cô giáo Trang qua đời rồi. Tính ra, bà ấy còn nhỏ hơn Lưu Tiểu Anh hai tuổi. Buổi trưa Lưu Tiểu Anh tới dự tang lễ. Châu Tồn Thú ngồi ở bàn cơm, ăn suất cơm hộp Chung Khâu Duyên đặt giao tới. Lúc Chung Khâu Duyên gọi điện cho anh, phía bên cậu ồn ào tiếng người. Cậu hỏi: “Anh đang ăn cơm à?”

Châu Tồn Thú đáp: “Đang ăn đây.”

Có vẻ như Chung Khâu Duyên đã chạy tới chỗ yên tĩnh hơn, tiếp tục hỏi Châu Tồn Thú: “Hợp miệng không?”

Châu Tồn Thú đáp: “Cũng ổn.” Anh rất nỗ lực ăn hết hơn nửa bát cơm. Hiện tại anh không chỉ cố gắng vì buổi lễ đại thọ của Lưu Tiểu Anh mà còn cố gắng để làm người yêu tốt của Chung Khâu Duyên.

Lúc Chung Khâu Duyên trở về nghe anh nói vậy thì bỗng búng nhẹ lên trán Châu Tồn Thú, nói: ““Hội chứng cưỡng chế nỗ lực” mau biến khỏi người anh tôi nào. Anh tôi đã là người hoàn hảo nhất trần đời rồi.”

Châu Tồn Thú ôm trán bật cười.

Khi về đến nhà, trông Lưu Tiểu Anh rất mệt mỏi. Bà ngồi xuống sofa, đấm bóp chân mình. Chung Khâu Duyên lon ton chạy tới bóp vai cho bà. Lưu Tiểu Anh ề à kể chuyện. Bà và cô giáo Trang là bạn cách mạng, hai người họ ban đầu cùng là giáo viên tiểu học dưới quê, sau đó được điều tới trường tiểu học Một trên thành phố. Về sau trường tiểu học Một đổi tên thành trường tiểu học Thực nghiệm, hai người họ một người làm trưởng phòng giáo vụ, một người làm hiệu phó, giữ chức tới khi nghỉ hưu.

Cô giáo Trang giọng to, tính cách nghiêm nghị, rất muộn mới tìm được đối tượng. Chồng bà ấy là em họ của Tề Vấn Thiên, chồng Lưu Tiểu Anh. Hai người đàn ông lần lượt qua đời, cô giáo Trang và Lưu Tiểu Anh cười đùa với nhau: “Chúng ta lại trở về với đời độc thân.”

Năm ấy khi Châu Tồn Thú xảy ra chuyện, mỗi lần buồn bã Lưu Tiểu Anh sẽ tới nhà cô giáo Trang khóc một trận, khi trở về lại vui vẻ nấu cơm cho Châu Tồn Thú. Ngày cô giáo Trang được chẩn đoán mắc bệnh sa sút trí tuệ, được đưa vào viện điều dưỡng, Lưu Tiểu Anh đứng dưới tầng nhìn theo xe viện điều dưỡng chở người bạn già của bà rời đi. Cô giáo Trang thần trí không tỉnh táo khóc lóc náo loạn, vươn tay vừa khóc vừa hỏi Lưu Tiểu Anh: “Không phải mẹ bảo sắp ăn cơm rồi sao? Bọn họ đưa con đi đâu vậy? Mẹ nói con biết đi, con bị bắt đi rồi.”

Lưu Tiểu Anh nắm tay bà ấy, mắt đỏ hoe.

Lưu Tiểu Anh ngẩn người hồi tưởng lại một lúc, chợt nói với Chung Khâu Duyên: “Con người khi đã già rồi, chẳng khác gì cái bao tải vô dụng.”

Chung Khâu Duyên: “Ai nói thế. Lưu Tiểu Anh, bà là người phụ nữ rất hữu dụng, rất tài giỏi.”

Lưu Tiểu Anh bật cười, chống tay vào hông rồi nói: “Chuyện đấy là đương nhiên rồi.”

Bà quay lại, thấy Châu Tồn Thú đứng bên cửa phòng nhìn mình, bèn cười bảo: “Ngoại không sao.” Bà đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Châu Tồn Thú, ôm anh vào lòng: “Ngoại không sao.”

Bình Luận (0)
Comment